Vương Lão Ngũ chắp hai tay sau lưng, đi phía trước dẫn đường, “Đi thôi, lại muộn nữa thì trời tối mất.”
Trần Vân Chí nói, “Chúng tôi cũng phải đi sao?”
Trần Bằng truy vấn, “Không phải ông vớt thi thể rồi mang về là được sao?”
Người đàn ông tên Thạch Đầu thô lỗ nói, “Cái thi thể đã bị ngâm lâu đến phát trướng rồi, cả quần áo cũng nhũn cả ra.
Mấy người không xác nhận tại chỗ, lỡ như vớt lên không phải người muốn tìm thì chúng tôi uổng công vô ích à.”
“Nhưng mà,” Trần Bằng còn muốn nói gì đó thì Trần Vân Chí đã đi theo mà chẳng nói lời nào.
Đường Điềm lập tức đuổi kịp.
Trần Bằng cùng Lâm Lạc Nhạn liếc nhìn nhau, lần này bọn họ cố ý đi cùng Trần Vân Chí là để làm một đứa con hiếu thuận, một người vợ tri kỷ, đã làm được 99 bước rồi, một bước cuối cùng nhất định cũng phải làm tốt.
Hai người không tình nguyện đi theo cuối đoàn người.
Muốn tới vịnh người chết phải đi dọc theo con đường mòn để lên núi trước rồi lại xuống núi.
Nói đến cũng kỳ quái, trước núi vẫn là trời hè chói chang nóng bức, ánh mặt trời như thiêu như đốt, nhưng vừa đi qua đỉnh núi, trời lại tối sầm xuống, mặt trời trốn sau đám mây đen, âm u nhìn như trời sắp mưa.
Thư ký nhịn không được hỏi, “Hôm nay trời sẽ không mưa chứ?”
Vương Lão Ngũ đang ngâm nga trong miệng, cực kỳ bất mãn vì hắn cắt ngang, “Mưa cái gì! Phần Sơn[1] này phủ bóng, một năm bốn mùa đều như vậy.”
[1] Phần sơn (坟山): nghĩa là mồ mả, bãi tha ma, nghĩa địa.
Mọi người đang đi qua một rừng cây, dưới bóng râm che trời, cảm giác trên lưng lạnh căm căm.
Thư ký lại hỏi, “Sao lại kêu là Phần, Phần Sơn chứ? Có hơi…”
Vương Lão Ngũ nói, “Xui xẻo hả? Vốn gọi là Văn Sơn cơ.
Nhưng cậu nhìn thử đi,” ông tùy tay chỉ vào trong rừng, mọi người thấy trong đó có không ít nấm mồ nhô lên.
Mà vừa rồi ở trước núi gần như chỉ thấy vài cái, tới sau núi nhìn kỹ rồi mới phát hiện, bên này khắp nơi đều là những phần mộ có lập bia.
“Thôn dân Đại Loan đời đời đều chôn cất ở sau núi, mấy trăm cái, có lẽ là nhiều hơn.
Theo thời gian, chẳng phải nó thành nghĩa địa sao? Dân bản xứ liền sửa lại gọi là Phần, vịnh người chết, rất hợp.”
Ông lão cười, lộ ra hàm răng ố vàng vì hút thuốc mà biến thành màu đen.
Dưới cái nắng hè chói chang như thiêu đốt, mọi người đi trong rừng lại nổi hết cả da gà.
Vương Lão Ngũ đổi chuyện, “Bình thường dân bản xứ cũng không muốn đến bên này, họ sợ xui xẻo.
Cho nên cậu nói xem cái giá mà tôi đưa ra đắt chỗ nào chứ? Cả ngày phải tiếp xúc với người chết.” Một đám có tiền vậy mà còn canh cánh trong lòng, cò kè mặc cả với ông.
Trần Bằng hỏi, “Cây gậy sắt trong tay con trai ông dùng để làm gì vậy?”
Ông lão liếc mắt nhìn Thạch Đầu đang sải bước dẫn đường, hắn vẫn luôn đi ở phía trước không nói tiếng nào.
“Cây gậy sắt kia, chúng tôi gọi là gậy vớt xác.
Nó là do tổ tiên tôi truyền lại.
Người chết sẽ trôi nổi trên mặt nước, dù là nằm sấp hay ngửa.
Lấy cái móc cong để câu lấy cổ thi thể rồi kéo vào mạn thuyền, sau đó tròng dây thừng vào chân tay của hắn là có thể kéo người vào bờ.
Đây là sự kết tinh trí tuệ của tổ tiên.
Phần móc cong phải cùn, không thể quá sắc bén, nếu không,” ông lão cười hắc hắc, giọng nói hơi khàn khàn, “Da thịt ngâm trong nước nhiều ngày như vậy, nhiệt độ của nước sông vào mùa hè lại cao, nó giống như nấu trong nước sôi vậy, móc vào mà hơi dùng lực một chút thì, phựt một cái, đầu cũng có thể kéo ra!”
“Má ơi!” Trần Bằng đang nghe đến phân tâm, vừa lúc dẫm phải một mảng rêu xanh, sơ ý trượt chân một cái liền ngã ầm xuống đất.
“Con trai, con có sao không.” Người phụ nữ bên cạnh vội vàng nâng hắn dậy, Trần Bằng vỗ mông đứng lên, hùng hùng hổ hổ, “Ông già, ông đừng nói mấy chuyện ghê tởm đó nữa.”
Ông lão liếc mắt, “Mới thế này mà đã chịu không nổi rồi sao? Tôi nói chuyện này là để mấy người chuẩn bị tâm lý, đừng để lát nữa đến khúc cua sông, nhìn mấy cái xác trôi lại khóc lóc nôn mửa, đó mới là ghê tởm.”
Mọi người: “…” Ông già này sao độc miệng vậy hả.
Con đường mòn thông ra bãi sông chưa từng được tu sửa, đều là do những người đi trước dẫm cỏ dại mà ra, tình hình giao thông không mấy khó khăn.
Thạch Đầu thân thủ mạnh mẽ đi tuốt ở đằng trước kéo ra một khoảng cách với mọi người.
Vương Lão Ngũ chắp tay sau lưng, dạo tới dạo lui đi ở trước mặt đám người, kể cho bọn họ nghe vài chuyện địa phương, lời trong lời ngoài đều nói tiền này là tiền vất vả việc tốn sức, một chút cũng không dễ dàng.
Tóm lại, cả đường lải nhải nói mãi.
Thái độ của mọi người với ông ta cũng có chút thay đổi.
Hơn nửa giờ sau, tầm nhìn bị bóng râm che khuất dần trở nên rộng rãi, mọi người từ xa xa nhìn thấy một khúc sông uốn cong.
Lại đi thêm mấy trăm mét thì ra khỏi rừng rậm xuống núi, gió thổi qua cũng mang đến một mùi vị khó nói.