Hắn dùng dăm ba câu kể lại hành vi quái dị của Vương Lão Ngũ, người sau vẻ mặt mờ mịt, “Đâu có, tôi đi ở cuối nâng người mệt muốn chết, trời tối còn phải chú ý dưới chân, làm gì có hơi sức mà nói chuyện hù dọa các người.”
Vương Lão Ngũ quay đầu nhìn về phía núi rừng tối tăm bị bao phủ trong màn đêm, tiếp xúc với thi thể đã lâu nên lá gan cũng lớn hơn người bình thường, nhưng lúc này ông ta lại rùng mình dữ dội, giọng nói bàng hoàng mang theo sợ hãi, “Trước kia tôi từng nghe người già trong thôn nói, sông có Thần sông, núi có Thần núi.
Phần Sơn này tất nhiên cũng có Thần núi.
Trong rừng nhiều mồ mả như vậy, đến bây giờ người chết trong thôn đều được khiêng thẳng vào quan tài rồi đem đi chôn.
Năm này qua tháng nọ, thi thể thối rữa, nước từ trong quan tài chảy ra nuôi dưỡng cây cối.
Cho nên rừng cây càng cao lớn rậm rạp thì lại càng chôn nhiều thi thể.”
“Nếu mà trời tối còn chưa kịp ra khỏi đó sẽ gặp phải quỷ đập tường.
Trước kia có trẻ con chạy ra sau núi chơi vào buổi tối, sau đó thì mất tích, người trong thôn tìm mãi mà chẳng thấy.” Vẻ mặt của Vương Lão Ngũ có chút kỳ quái, “Nếu lời Thạch Đầu nói vừa rồi là thật, vậy các người đi ra ngoài bằng cách nào?”
Mọi người đồng thời nhìn về phía Đường Điềm, cô chậm rãi nói, “Ồ, tôi sắp chết rồi, nên có thể nhìn thấy vài thứ người khác không thấy được.”
Mọi người: “…” Bớt nói mấy lời dọa người vậy đi chị hai!
Trần Vân Chí thở hắt ra, lấy khăn tay lau mồ hôi trong lòng bàn tay, gật đầu với Đường Điềm, “Cháu vất vả rồi.”
Trần Bằng còn có chút kinh sợ chưa dứt nghe vậy liền phản bác kịch liệt, “Ba bị cô ta lừa rồi! Tất cả mọi chuyện,” hắn kích động chỉ vào rừng rồi thi thể trên cáng, la to hét lớn, “Căn bản đều là do cô ta sắp xếp! Cả người vớt xác cũng có quen biết với cô ta, kết bè kết lũ làm chuyện này vì muốn lừa tiền.
Tôi mới không tin trên đời này có quỷ, đúng là lời nói vô căn cứ!”
“Trần Bằng!” Trần Vân Chí quát lớn, thái độ nghiêm nghị, “Là thật hay giả ta tự có mắt phân biệt, con vội cái gì.”
Người phụ nữ kéo ống tay áo Trần Bằng, người sau mới không tình nguyện im miệng.
Đường Điềm khoanh tay đứng ở bên cạnh, lạnh nhạt nói, “Đúng vậy, rốt cuộc là anh theo chủ nghĩa duy vật hay là do không dám thừa nhận trên đời có quỷ đây.
Thật ra thừa nhận cũng chẳng có gì, lúc sống không làm chuyện trái với lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Anh sợ như vậy, chẳng lẽ là làm chuyện trái với lương tâm rồi?”
“Cô nói hươu nói vượn gì đấy!” Trần Bằng chỉ tay vào cô trợn trừng mắt, tức đến phát run, “Nếu cô không phải là phụ nữ thì tôi đánh chết cô từ lâu rồi!”
Người phụ nữ cũng sắc mặt không tốt trừng mắt Đường Điềm.
Đường Điềm vẻ mặt chẳng sao cả, “Ai da, nói thì cứ nói thôi, đừng kích động.”
Trần Vân Chí nặng nề liếc nhìn Trần Bằng, “Đi về.
Đừng có ở đây làm mất mặt.”
Lần này Vương Lão Ngũ và Thạch Đầu cũng không tăng giá nữa, trực tiếp giúp bọn họ chuyển người lên xe tang đi theo tới nhà.
Thi thể bốc mùi trong hoàn cảnh nhỏ hẹp, tài xế lái xe vội vàng hạ cửa kính xuống, mặt mũi đều tái xanh.
Vương Lão Ngũ tìm thư ký đòi tiền, thư ký Trần lấy mấy cọc tiền thật dày từ trong túi công vụ ra, Vương Lão Ngũ nhận tiền, dùng tay chấm nước bọt đếm tiền xoành xoạch, qua lại đếm hai lần rồi nhét vào trong túi, xua xua tay đuổi người, “Tiền trao cháo múc hai bên thoả thuận xong.
Ông chủ đi đường thuận buồm xuôi gió nhé.”
Vương Lão Ngũ bỗng nhiên nói, “Tôi có lòng nhắc nhở một câu, lúc về nhớ lấy lá thạch xương bồ để tắm rửa, xua tan đi đen đủi.”
Trần Vân Chí lập tức lên xe, người của Trần gia cũng không để ý đến ông ta.
Đường Điềm gật đầu với ông lão.
Vương Lão Ngũ đứng tại chỗ nhìn xe nổ máy, trên gương chiếu hậu phản chiếu lại khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão, cái miệng cười toe toét lộ ra hàm răng đen xì, “Hôm nay là vận may của các người tốt.”
Thư ký rùng mình một cái, dùng sức đạp chân ga, chiếc ô tô lao đi như mũi tên bắn khỏi dây cung, phía sau là xe tang lễ, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Một đám người xuống núi, tới một khách sạn ở trấn nhỏ dưới chân núi để nghỉ lại một đêm, ngày hôm sau lại trở về Phần Thành.
Còn xe tang lễ thì lên đường suốt đêm, phải về sớm một chút để quàn hài cốt chuẩn bị ngày hôm sau đưa tang.
Vì thế, vào buổi trưa ngày hôm sau, Trần gia và Đường Điềm đã về Phần Thành lại lần nữa tham gia lễ tang của Trần Húc.
Vì để anh nhanh chóng xuống mồ an bình, mọi thứ trong tang lễ đều được giản lược.
Đội mai táng nâng ngôi biệt thự trát giấy mà Đường Điềm từng thấy trong mơ lên ngọn núi phía sau đại viện Trần gia, trước khi chôn cất Trần Húc thì mở mồ lấy những thứ trong đó ra trước.