Lấy Quỷ Làm Chồng


Theo ý hắn, xem ra trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được bằng tiền.
(Hy: Không giải quyết được chỉ là do chưa đủ tiền thôi :v)
Mà Đường Điềm thì, “Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với sự thật thôi.”
“Vậy thì cô tự tìm chết rồi.” Trần Bằng tiến lên một bước, vẻ mặt nặng nề, ý muốn giết người đã quay trở lại.

Giết chết cô trước rồi tìm mật khẩu để đăng nhập vào hộp thư trong điện thoại sau.
Đường Điềm mỉm cười, “Anh giết được tôi sao?”
Không biết có phải vì ký khế ước với cái điện thoại què kia hay không mà uy lực của Trần Húc đã mạnh hơn rất nhiều, có thể ngưng tụ ra thực thể rồi.
Trần Bằng cứng đờ, khí lạnh quen thuộc chạy dọc theo sống lưng, không biết từ khi nào mà bàn tay xanh trắng nắm lấy cổ hắn, cả người đông lạnh run bần bật.

Năm ngón tay mạnh mẽ hữu lực vững chắc, còn có chút siết chặt.
Trần Bằng gian nan hít thở, người như sắp bật khóc, “Rốt cuộc là các người muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho nhà chúng tôi chứ!”
Đường Điềm thở dài, “Vậy cả nhà mấy người sao lại không buông tha cho chúng tôi vậy.

Muốn cái chân tướng thôi mà cũng khó khăn.”
Ngón tay lạnh băng bóp cổ hắn không ngừng dùng sức, mũi chân Trần Bằng dần dần cách mặt đất, hai tay múa may liều mạng giãy giụa giữa không trung, trong cổ họng ép ra tiếng gào rống, lồng ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt tái xanh, “Không, không phải tôi — là mẹ tôi!”
Vừa dứt lời, lực bóp trên cổ biến mất, hắn rơi xuống đất không đứng vững được, ngã ngồi trên mặt đất ôm đầu khóc thét quỷ kêu, “Tôi cũng không muốn đâu! Mẹ tôi đều là vì tôi mới tìm người hại chết anh, đều là vì tôi! Cũng đều trách anh cả, tại sao anh phải quay về chứ! Hai người chúng ta vốn dĩ chỉ có thể sống được một người!”
Hắn chửi rủa, lời nói đầy oán hận, vẻ mặt vặn vẹo đến dữ tợn.
Đường Điềm dừng lại, kỳ quái hỏi, “Thế nào gọi là hai người chỉ có thể sống một người chứ?”
Trần Bằng đưa tay lau mặt, ngồi dưới đất dựa lưng vào cánh cửa nửa mở, bất chấp tất cả mà ngồi với tư thế hoàn toàn không sao cả, đờ đẫn nói, “Cô biết cái gì gọi là số phận không?”
“Số phận chính là cuộc đời mà khi một người sinh ra đã được định sẵn.

Cô tưởng ông già nhà tôi làm ăn thuận lợi, có tiền như vậy đều là có sẵn hả? Không hề.

Mẹ tôi vốn dĩ chỉ là một thư ký nhỏ, được bao nuôi làm tiểu tam đã tính là không tồi rồi.”
Không rõ trong mắt hắn là sự trào phúng hay châm biếm, “Đó là bởi vì ba tôi tìm một cao nhân để đoán mệnh, anh cả của tôi là Thiên Sát Cô Tinh sẽ mang đến tai hoạ cho những người xung quanh! Mà mẹ tôi lại là vượng phu[1], nếu cưới mẹ thì sự nghiệp của ông sẽ thăng tiến rất nhanh.”
[1] Vượng phu: tướng người phụ nữ khi lấy làm vợ có thể giúp chồng thăng tiến trong công việc, tiền tài và gặp nhiều may mắn.
Chuyện này Đường Điềm đã biết, cô không hề tỏ ra kinh ngạc, “Ông chủ Trần tin điều đó?”
Trần Bằng nói, “Đương nhiên, những người buôn bán đều rất tin chuyện này.

Cả văn phòng lẫn trong nhà đều do cao nhân chỉ điểm đặt theo bố cục phong thuỷ.

Kể từ khi vợ của ông ta chết, cưới mẹ tôi rồi ném Trần Húc về quê, công ty làm ăn ngày càng lớn, gần như chưa từng gặp phải chuyện suy sụp.”
Đường Điềm nói, “Nếu Trần Húc không cản trở gì các người, cần gì phải sai người giết anh ấy.”
Trần Bằng nói, “Vị đại sư đoán mệnh kia rất phô trương, nói rằng cả đời chỉ bói cho người ta ba quẻ.

Ông già tính chuyện hôn nhân, sự nghiệp, một quẻ cuối cùng là tính con nối dõi.

Dù sao gia nghiệp cũng to như vậy, ông ta muốn truyền lại qua nhiều thế hệ.

Cái quẻ cuối cùng cũng là tình cờ bị mẹ tôi nghe trộm được.

Vị cao nhân kia nói sự nghiệp của ba tôi như mặt trời ban trưa, nhưng cái giá phải trả là chỉ có một người con trai có thể sống sau khi ông ta 50 tuổi, hơn nữa người này sẽ kế thừa gia nghiệp.

Tháng sau là ông già đến tuổi này.”
Hắn nhìn Đường Điềm, biểu cảm sắc bén như lưỡi dao, “Năm nay, ông già kêu Trần Húc đang du học ở nước ngoài về, ném một cái công ty con cho anh ta quản lý.

Cả đường hô mưa gọi gió, ông già cũng càng lúc càng coi trọng anh ta.

Bây giờ chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa là ông ta 50 tuổi, mẹ tôi cả ngày sống trong sợ hãi, sợ một lúc nào đó tôi sẽ gặp chuyện… Gia nghiệp đương nhiên quan trọng, mạng sống của tôi càng quan trọng hơn! Thay vì suốt ngày phải lo lắng thì không bằng ra tay trước, còn hơn là bị anh ta khắc chết.”
Đường Điềm khó có thể tin được mà mang vẻ mặt ‘Anh đang đùa tôi sao’, “Mấy người điên rồi, cái loại chuyện mê sảng này mà cũng tin sao?! “
Trần Bằng vẻ mặt kỳ quái, “Cô nói vị cao nhân kia nói bậy, nhưng xung quanh Trần Húc luôn không ngừng có người chết! Mẹ nó, ông nội của anh ta, đứa bạn thời thơ ấu, nếu không phải anh ta ra nước ngoài thì không biết còn bao nhiêu người gặp tai họa! Đến cuối cùng thì chính anh ta cũng chết.

Bây giờ tôi chính mắt nhìn thấy sự tồn tại của quỷ, điều này vừa lúc chứng minh trên đời có những thứ quỷ quái như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui