Lấy Quỷ Làm Chồng


Cho nên tuổi còn nhỏ đã ra nước ngoài, sau đó cũng không quay về lão trạch nữa.

Không phải là anh không muốn mà là không dám!
Ông lão nói, “Lúc đại thiếu gia mười sáu tuổi, ta tự tay đưa cho cậu ấy bát mì trường thọ có cho thuốc diệt chuột.

Có lẽ cậu ấy cảm thấy hương vị không đúng nên đã đổ đi.

Con chó vàng nuôi ở trong viện ăn vụng rồi chết.

Đại thiếu gia là người tốt nên không có chất vấn ta mà tự mình rời đi.

Khi đó ta còn cảm thấy cậu ấy có tật giật mình nên sợ.”
“Sau khi xem nhật ký của cậu ấy ta mới hiểu là mình sai rồi.”
Cho nên mới nói câu kia, đã quá muộn rồi.
Trong lòng Đường Điềm không biết bốc lên ngọn lửa từ đâu, “Thật buồn cười quá.

Cái gì mà Thiên Sát Cô Tinh chứ, anh ấy mới là người đáng thương nhất!”
Một câu đoán mệnh, tất cả mọi chuyện đều như tìm được chủ nợ, có thể không hề áy náy mà đẩy hết lên đầu anh.
Cô mỉa mai, “Anh ấy đã chết rồi, cũng là bị chết đuối.

Bây giờ bác vui rồi chứ!”
Ông lão lại thở dài một hơi thật sâu, “Lúc ta vừa mới biết chuyện, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ xem đây có được coi là báo ứng hay không, cháu nội của ta chết ở trong nước, cậu ấy cũng vậy.” Ông lão gầy gò ho khan một trận, dáng vẻ già nua khiến người ta nhìn vừa thấy thương hại lại vừa tức giận.
Ông trầm giọng nói, ánh mắt bi thương, “Nhưng ngay sau đó ta lại thấy khổ sở như năm đó lúc cháu nội của ta chết đuối.

Tiểu Húc là đứa trẻ ngoan, ta đã nhìn cậu ấy lớn lên, trong nhật ký cũng rất quan tâm đến Tiểu Bảo đã chết… Rất nhiều lúc ta thật sự coi cậu ấy như cháu trai của mình.”
Lão Trần tránh ra, “Cô đi đi.

Ta đã gọi xe cho cô rồi, đang chờ ở cửa sau.”
Đường Điềm nhanh chóng quyết định đi theo lão Trần vòng qua lối mòn không người, chưa đến vài phút đã đến cửa sau.
Một chiếc ô tô đã đợi sẵn ở bên đường, cô ngồi vào xe, từ cửa sổ nhìn ông lão đang đứng lặng im ở cửa, “Tại sao bác lại muốn giúp tôi?”
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão lộ ra ý cười rất nhạt, phất phất tay, “Đi đi.”
Chiếc ô tô không chờ câu trả lời của Đường Điềm đã rời khỏi lão trạch của Trần gia, cô nhẹ nhàng thở ra, sống lưng vẫn luôn căng chặt lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những căn nhà đang bay vọt qua, chẳng mấy chốc xe đã chạy trên tỉnh lộ đông đúc xe cộ qua lại.
Cô mua vé máy bay và vé xe lửa nhiều hướng, sau đó rút sim điện thoại ra rồi nghĩ đến kế hoạch tiếp theo.
Không biết người của Trần gia còn tìm kiếm cô hay không, ngẫm lại nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cô dứt khoát trở lại quê nhà, nhưng thay vì trở về thị trấn nhỏ, cô đến vùng trung tâm của tỉnh.
Nơi đó có hơn một ngàn vạn dân cư, tìm người cũng là mò kim đáy bể.
Điện thoại đặt ở trong túi bỗng nhiên rung lên như cầy sấy.

Cô cúi đầu mở ra xem.
Nhiệm vụ hiển thị đã hoàn thành 100%, còn có đánh giá và phần thưởng.
【Kỹ năng của bạn rất đáng khuyến khích! Phần thưởng cơ bản: 480 giờ sinh mệnh.
Phần thưởng bổ sung: Cơ hội rút ra rương kho báu.

Biết đâu sẽ nhận được thu hoạch không ngờ đến?】
Trên màn hình điện thoại xuất hiện ba cái rương màu đen tràn đầy ẩn số.
Đường Điềm do dự một chút rồi bấm vào cái ngoài cùng ở bên phải, “Nam tả nữ hữu… Xem vận may đi.”
【Chúc mừng bạn đã nhận được “Áo cưới máu”.
“Ngày đó, tôi mặc nó đi gả chồng.
Máu đỏ chảy xuôi theo cỗ quan tài.
Bạn thấy thế nào?”】
Đường Điềm, “Cái quái gì vậy trời?!”
Cô theo bản năng nhìn balo của mình đặt ở bên cạnh, hình như đã phồng lên không ít.

Cô liếc mắt nhìn tài xế lái xe phía trước, mở túi ra rồi thò tay vào trong sờ.
Xúc cảm trơn mịn lại mát lạnh, là một tấm vải dệt màu đỏ.

Những hình thêu ở góc trông hơi quen mắt.
— là hỉ phục minh hôn!
Đường Điềm:.

.

.
Chuyện này có thể bỏ qua không.
“Mình đã giúp nó hoàn thành nguyện vọng của Trần Húc, hẳn là nó có thể nhắm mắt rồi chứ.”
Tâm nguyện đã xong thì không còn chuyện của cô nữa.
Đường Điềm nghĩ như vậy, nhưng hình như trong túi còn có thứ gì đó, cô rút ra xem, cả người đều ớn lạnh.
Một phong bì màu đỏ, bên trong là tấm thiếp canh viết ngày giỗ của đại thiếu gia Trần gia, còn có một chùm tóc dài và ngắn buộc vào nhau.
Tóc dài là của cô, còn tóc ngắn.
Đường Điềm rụt tay lại như bị bỏng.
Cái thứ gọi là “Gói quà phần thưởng” này.
Cô nhớ rõ đã vứt thứ này vào trong ngăn tủ không có mang theo.
Cột điện thẳng tắp xẹt qua trước mắt, cô nhìn ảnh phản quang trên cửa kính xe thì thấy lờ mờ một người đang ngồi phía sau mình.
Vừa quay đầu qua thì chỗ ngồi đã trống trơn, chỉ là sờ mặt ghế có hơi ướt.
Đường Điềm ảo não nhận ra một điều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui