— Mời thần thì dễ nhưng đưa đi lại khó.
Kết minh hôn, sợ là không đơn giản chôn cùng một chỗ như cô nghĩ.
Quản gia Trần đứng ở cửa nhìn chiếc ô tô chở cô gái lái vào trong màn đêm mênh mang.
Không biết có phải là già cả mờ mắt hay không mà ông nheo mắt lại, hoảng hốt như nhìn thấy thêm một người ngồi ở bên cạnh cô gái.
Áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn đen, vai lưng thẳng tắp ngồi ngay ngắn.
Dù chỉ là cái ót nhưng bóng dáng đập vào trong mắt kia lại quen thuộc, hốc mắt ông lão nóng lên.
Mà đối phương vẫn luôn không quay đầu lại.
“… Rốt cuộc vẫn là oán.” Ông lão lẩm bẩm, có chút vui mừng mà cười.
Vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Lúc làm người là vậy, đến khi trở thành quỷ cũng vẫn vậy.
“Con không hạ thủ được, vậy thì để cho ta đi.” Ông lão lẩm bẩm, thanh âm khàn khàn không rõ.
Ông từ từ khóa cổng lại rồi trở về.
Lúc đi đến ngã rẽ thì gặp cậu thanh niên mặc tây trang mang giày da, đôi giày da sáng màu mang phong cách của một tinh anh.
“Quản gia Trần,” thư ký tỏ vẻ không vui, “Bác tự mình thả người đi, bác muốn tôi phải giải thích với ông chủ Trần thế nào đây.”
“Lúc ở đại sảnh, mọi người đều nghe thấy ông chủ đồng ý với Tiểu Đường.
Chẳng qua là ta nghe theo ông chủ mà làm việc thôi, sao có thể coi là tự thả được.
Hơn nữa,” ông lão đang khom lưng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc như chim ưng, “Cậu là tam thiếu gia của Trần gia, cần gì phải giải thích chứ.”
Đường Điềm đến huyện Thanh Hòa là vào chiều ngày hôm sau.
Đây là một thành phố nhỏ loại ba dưới Thành Đô, mười năm trước đã xây dựng một con đường có thể dẫn thẳng đến Thành Đô, sau đó, trung tâm của nơi này dần chuyển dời đi, khu vực dọc theo đại lộ được gọi là thành phố mới, đều là nhà cao tầng.
Còn khu đô thị cũ trước kia thì gọi là thành phố cổ.
Đường Điềm đi dạo trên con phố cũ, huyện thành nho nhỏ cũng rất yên tĩnh, trên đường đi cô phát hiện một con ngõ nhỏ đầy những cửa hàng môi giới, thông báo cho thuê nhà, tuyển dụng việc làm, cái gì cần đều có.
Thời gian làm việc vào buổi sáng nên trên đường cũng không có bao nhiêu người.
Đường Điềm nghỉ chân ở bên ngoài một nhà môi giới, nhìn đống thông tin cho thuê dán đầy trên cửa kính, “Tìm nhà hả?” Một giọng nói già nua vang lên sau lưng.
Một bà lão tóc hoa râm mặc một cái áo hoa thật to, trên tay cầm quạt hương bồ phe phẩy, dáng người gầy gò, “Muốn tìm nhà loại nào, chỗ ta nhất định có loại mà cô thích.”
Đường Điềm vẫn luôn đeo cái ba lô nặng ịch mà lên đường, cô cũng lười đi thêm vài chỗ để xem nhà nên gật đầu nói thẳng yêu cầu, “Một phòng ngủ một phòng khách, phí dụng không vượt qua 1000 một tháng, môi trường phải tốt, tốt nhất là có bảo vệ an ninh khu vực.”
Giá nhà ở thành phố cũ khá thấp, mỗi mét vuông không đến 5000 tệ, giá thuê cũng không đắt.
Vừa rồi Đường Điềm nhìn một vòng, trong lòng đã có một con số.
“Vào đi.” Bà lão đưa cô vào trong cửa hàng nhỏ, đeo kính viễn rồi lấy một cuốn sổ có thông tin nhà ở từ trong ngăn kéo ra, chậm rãi lật từng trang.
So với những người môi giới ở thành phố lớn đều ghi thông tin vào máy tính thì những người già và trung niên ở thành phố nhỏ vẫn còn giữ lại cách làm việc truyền thống, những ghi chép trên sổ vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.
Lật đến một tờ nào đó, bà ta bỗng nhiên dừng lại, “Có một căn thích hợp, ta dẫn cô đi xem thử.
Cũng ở gần đây thôi, rất phù hợp với yêu cầu của cô.”
Bà ta lấy một cái trong chùm chìa khóa xuống rồi đứng dậy định đi ra ngoài, Đường Điềm chần chừ, cô không nhìn thấy hình ảnh, lo là một chuyến tay không, cô còn xách theo hành lý.
Muốn hỏi thêm vài câu nhưng còn chưa mở miệng thì bà lão như có đôi mắt ở sau ót, “Tuyệt đối đảm bảo cô sẽ hài lòng,” bà chậm rãi quay đầu, tròng mắt nghiêng đến khóe mắt, đuôi mắt đầy nếp nhăn, lời nói có một loại chắc chắn không thể hiểu được, “Đảm bảo cô sẽ hài lòng.”
Đã nói đến nước này, Đường Điềm cũng dứt khoát đuổi theo.
Những con ngõ nhỏ chằng chịt, đi theo bà lão vào ngõ đông rồi đến ngõ tây, như bà ta nói thì đây là lối tắt, đi chừng mười phút thì đến một góc vắng vẻ.
Là một tiểu khu không lớn, nhà lầu cũ kỹ, trông như cái viện của một nhà nào đó.
Có một ông chú trông cửa đang cầm cái ly tráng men ngửa đầu dựa vào ghế ngủ ngáy khò khò.
Cửa dành cho người qua lại bị đóng, Đường Điềm cho rằng không xem được nhưng bà lão lại đưa tay ra đẩy cửa, còn chẳng thèm nhìn ông chú bảo vệ một cái đã bước ngay vào trong.
Ông chú kia cũng không tỉnh dậy, tiếng ngáy vang rung trời.
Đường Điềm nhìn tình hình an ninh, trong lòng đã không mấy nhìn trúng nơi này.
Một cô gái sống một mình ở bên ngoài, điều quan trọng nhất chính là vấn đề an toàn.