Nhưng nghĩ tới cũng đã tới rồi, đi lên xem thử cũng không sao.
Khoảng sân đã được quét tước khá sạch sẽ, có mấy cây ngô đồng thật to, an tĩnh u ám như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trong bãi đậu xe có vài chiếc xe máy và xe đạp nằm rải rác, cũng có mấy chiếc ô tô, Đường Điềm chú ý thấy trên xe đều phủ một lớp bụi dày đặc, có thể thấy đã lâu không có người động qua.
Đường Điềm ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, có sáu tầng, mỗi tầng có hai hộ.
Đã gần sáu rưỡi tối, theo lý thì đã đến giờ chuẩn bị cơm chiều, phòng bếp phải náo nhiệt mới đúng, nhưng nơi này lại chẳng có chút khói bếp nào, ngay cả tiếng xoong nồi cũng không nghe thấy.
“Ở lầu 4.” Bà lão tựa như nhận thấy Đường Điềm dừng bước ở phía sau, bà ta đứng ở lối vào hành lang ảm đạm mà nói, “Chủ nhà là một bà lão goá bụa, mấy năm trước đột phát bệnh tim chết trong phòng.”
Đường Điềm: “… Cáo từ.”
“Bà ta chết, lại không có người thân, xã khu chi tiền lo hậu sự, căn nhà này tạm thời do xã khu quản lý.
Bình thường ta giúp đỡ dọn dẹp, hai phòng ngủ một phòng khách, cũng đủ cho cô ở, cũng khá sạch sẽ.
Cô có thể yên tâm.”
Đường Điềm ngạc nhiên nói, “Không phải là có yên tâm hay không mà là căn nhà này từng xảy ra chuyện, những người môi giới khác sẽ không giới thiệu loại nhà này.”
Bà lão không quay đầu lại, tựa như không nghe thấy câu chất vấn của Đường Điềm, cứ tiếp tục nhắc mãi, “Căn nhà này rất thích hợp với cô, cô sẽ thích.”
Lại là câu này.
Đường Điềm nhíu mày, tòa nhà này ngồi ở phía tây hướng mặt về phía đông, cây cối trong viện cao lớn xanh um tươi tốt, lầu 4 phủ dưới bóng cây, bình thường hầu như không có ánh mặt trời chiếu đến.
“Không được, tôi vẫn là…” Đường Điềm lùi về sau một bước, lời còn chưa nói dứt thì trong lòng có chút lộp bộp, một bàn tay gầy như chân gà nắm lấy ba lô của cô, bà lão ở trước mặt cô đảo tròng mắt, âm trầm nói, “Nào nào, vào xem đi.”
Chết tiệt, tới cũng tới rồi.
Nếu trước mặt là quỷ môn quan, chẳng lẽ cô còn bước chân vào.
Đường Điềm tránh đi, “Không đi, tôi không thích chỗ này.”
Bà lão kia trông thì gầy nhưng sức lực lại vô cùng lớn, cánh tay gầy guộc kìm chặt Đường Điềm, một tay túm lấy ba lô, kéo Đường Điềm bước đi như bay lên cầu thang.
“Bà buông ra!” Đường Điềm bị kéo đi thất tha thất thểu, lại sợ giãy giụa mạnh quá thì lại không cẩn thận làm bà lão kia bị thương, cứ như vậy miễn cưỡng bị kéo đi một đường, càng nhìn cô càng kinh hãi.
Từ lầu một đến lầu bốn, mỗi tầng đều có ít nhất một hộ nhà dán câu đối phúng điếu màu trắng ở cửa, trên mặt đất rải rác một ít tiền giấy màu vàng.
Một tòa nhà có nhiều người như vậy, rõ ràng là có gì đó không ổn.
Lên tới lầu 4, dừng lại ở cửa 402, hộ này lại không có dán câu đối phúng điếu.
Bà lão còn chẳng thèm thở dốc, một tay móc chìa khóa ra từ túi quần cắm vào ổ khóa, chốt lò xo trúc trắc chuyển động, dẫn theo Đường Điềm đẩy cửa vào nhà, “Tới rồi.”
Hơi thở rét lạnh không người ập vào mặt, thấy cô không hề tránh thoát, bà lão buông tay ra.
Căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, ước chừng khoảng 80-90 mét vuông, rất rộng rãi.
Trong nhà trống không, đồ đạc vật dụng đơn sơ, cũng coi như chỉnh tề sạch sẽ.
Đường Điềm sờ mép bàn, bà lão không nói dối, nơi này vẫn luôn có người quét tước nên không có bụi.
Sau khi tiến vào, bà lão liền không nói gì, cứ đứng kẹt ở huyền quan như cái cọc gỗ, để mặc Đường Điềm loay hoay bên trong.
Cô vốn cho rằng trong nhà sẽ có đồ vật ma quái gì đó nhưng dạo qua một vòng thì tạm thời không phát hiện điều gì khác thường, phòng khách và phòng ngủ đều có ban công lớn, giường tủ và đồ dùng bằng gỗ đều còn dùng được, mua thêm khăn trải giường chăn đệm là có thể vào ở, thật ra rất phù hợp với yêu cầu của cô.
Đường Điềm hạ quyết tâm, trở lại phòng khách nhìn về phía bà lão, “Tôi không biết tại sao bà nhất định phải dẫn tôi lên xem, nhưng tôi vẫn sẽ không thuê căn này.” Vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.
Tiểu khu này quá quỷ dị, vừa rồi cô đứng ở ban công quan sát một lát, không có người qua lại, hơn nữa không chỉ phòng bếp không một tiếng động mà nơi này yên tĩnh đến tiếng ve sầu và chim chóc cũng chẳng có.
Nó khiến cô vô thức nghĩ đến con đường sinh ra từ hư vô trong khu rừng rậm khi ánh chiều tà còn chưa buông hẳn ở cái thôn vớt xác kia.
Đôi mắt vô hồn của bà lão chuyển động một cách cứng đờ, còng vai đi đến ban công, “Cô cũng thấy rồi đấy, tiểu khu này có rất ít người sống.
Cô xem.”
Bà ta giơ bàn tay như cái chân gà lên chỉ vào ban công của tòa nhà đối diện.
Đường Điềm nhìn theo hướng bà ta chỉ, hai tòa nhà cách nhau chưa đến 5 mét, với nhãn lực cực tốt cô rõ ràng có thể nhìn thấy một bức ảnh đen trắng treo trên vách tường ban công thông với phòng khách ở đối diện.