Bước ra khỏi phòng, đập vào mắt chính là sảnh lớn được trang trí theo phong cách châu u, thang cuốn ba tầng xoay tròn hướng thẳng, đèn chùm pha lê khổng lồ phủ kín bụi.
Dù đồ đạc gần như đã bị người ta dọn sạch nhưng những thiết bị không thể di dời còn lưu lại này, chỉ nhìn cách trang trí cũng có thể thấy được sự huy hoàng ngày xưa của căn biệt thự.
“Bẩn thật.”
Lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng cũ nát, những tấm rèm dày cộp bám đầy bụi uể oải kéo lê trên bệ cửa sổ, bàn ghế thiếu tay thiếu chân rơi rụng trên mặt đất với nhiều tư thế khác nhau.
Trong sảnh lớn cũng không tìm được thứ gì hữu dụng, Đường Điềm không hề lãng phí thời gian, cô đi thẳng đến nơi đã xảy ra án mạng lúc trước.
“Trên báo nói, ông chủ chém chết vợ ở phòng ngủ chính trước.”
Theo vết máu đỏ sậm còn lưu lại trên mặt đất, Đường Điềm đi vào phòng ngủ chính.
Dây cảnh báo rào ở đó đã bị người ta xé ra, lỏng lẻo buông thõng trên mặt đất.
Căn phòng dường như đã bị người ta đạp qua nhiều lần nên không thể khôi phục lại hiện trường gây án.
Bộ chăn đệm lộn xộn mang máu xỉn đen, dấu vết hình người vẽ ra từ phấn vôi trắng, bày ra hiện trạng đẫm máu tại thời điểm gây án.
Đường Điềm lấy điện thoại để đối chiếu với mô tả án kiện lưu truyền trên mạng, “Bà chủ đang ngủ, đầu hướng về phía tây.
Ông chủ xách theo rìu vào phòng, túm lấy mái tóc dài của bà ta, đầu người phụ nữ buông xuống ở mép giường, ông ta liền lấy rìu chặt đầu với tư thế này.”
Bà chủ cực lực vật lộn, người đàn ông chém mấy lần đối phương mới bất động.
Động mạch cổ và tim đều bị cắt chém, máu bắn lên cả trần nhà cho nên hiện trường cực kỳ đẫm máu.
Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, cách lớp khẩu trang nhưng dường như Đường Điềm vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh hôi thoang thoảng trong không khí.
Ở đây thật sự rất bẩn, những vật chứng có thể tìm thấy chắc cũng đã bị cảnh sát mang đi, dù đã mang bao tay nhưng Đường Điềm cũng không muốn đi vào tìm kiếm, cô rời khỏi phòng, “Bởi vì tiếng động quá lớn nên đã đánh thức anh trai ở phòng bên cạnh, khi cậu bé đến xem thì thấy cha đang giết mẹ mình qua kẹt cửa, vì thế cậu chạy nhanh đến phòng em gái rồi giấu cô bé trong phòng kho, còn kêu em gái khóa trái cửa.”
Lúc này, ông chủ phát hiện ra anh trai liền xách theo cây rìu máu đuổi theo, cậu bé khóc lóc van xin, cuối cùng bị cha bịt miệng, giết hại dã man ở nhà vệ sinh lầu một.
Đường Điềm đi vào nhà vệ sinh, căn phòng đổ nát, ống nước vỡ vụn, vết máu và vôi phấn trên mặt đất bị nước rửa trôi theo năm tháng đã trở nên mơ hồ, hoàn toàn không nhìn ra vị trí mà thi thể của cậu bé ngã xuống.
Đường Điềm kiểm tra khóa cửa, cậu bé còn chưa kịp khóa lại thì cha đã tiến vào trực tiếp giết cậu.
Sự phản kháng của đứa trẻ mười mấy tuổi căn bản là không đáng nhắc tới trước một người đã trưởng thành.
“Ngay sau đó, ông ta đi đến phòng kho ở cuối hành lang, vung rìu bổ ổ khóa rồi chặt đầu em gái giấu ở chậu lan trồng trên sân thượng.”
Đi lên sân thượng, trong loạt hoa cỏ đã chết héo từ lâu kia đương nhiên không có chậu bông lan nọ.
Lúc ấy nhân viên phá án tìm khắp căn nhà cũng không thấy đầu của bé gái, sau đó phải điều cảnh khuyển tới dò mùi mới tìm được.
Chậu hoa kia tất nhiên là vật chứng quan trọng nên đã bị mang đi.
Đống hoa hoa cỏ cỏ vô tội bên cạnh bỗng gặp tai ương, bị đám người đi tìm sau đó đào bới đến trốc cả rễ lên trời.
Đường Điềm thăm dò từng chậu hoa, vẫn không thu hoạch được gì.
“Vụ việc xảy ra vào Tết m lịch, bảo mẫu chắc đã về nhà ăn tết.
Ông chủ giết người nhà xong thì kéo tất cả thi thể tới một căn phòng trống, sau đó đổ xăng bậc lửa, tự thiêu mà chết.”
May mắn lúc ấy hàng xóm ở cách vách thấy ánh lửa lúc giữa đêm nên mau chóng đi báo cảnh sát, ngay lúc đó những nhân viên bảo vệ đã được huấn luyến của khu biệt thự lập tức điều động mọi người mới khống chế được ngọn lửa.
Sau khi lửa tắt, mọi người đi vào kiểm tra mới phát hiện chuyện gì đã xảy ra trong một đêm đẫm máu này.
Cô đã đi xem mấy địa điểm gây án, kết hợp với báo chí đưa tin đã có thể đại khái khôi phục lại hiện trường tại thời điểm xảy ra án mạng.
Đường Điềm trở lại phòng ngủ của cậu bé, nơi này không phải là hiện trường vụ án nên được bảo quản khá tốt.
Có lẽ là do kiêng kị quần áo của người chết, ngăn tủ nhét đầy đồ không có bị người ta lấy đi.
Đường Điềm vừa nhìn liền phát hiện toàn là đồ hàng hiệu Adidas, Nike này nọ, “Gia đình này đúng là có điều kiện.”
Mười năm trước mà một đứa trẻ đã có đãi ngộ như vậy, bình thường chắc cũng được nâng niu trong lòng bàn tay.