Tới gần ban công là bàn học, tủ sách bừa bộn bị người ta động vào, sách vở vung vãi khắp nơi.
Dường như cậu bé thích vẽ tranh nhưng trình độ lại không được tốt, trên mặt đất, bàn sách rải rác vài bức vẽ của cậu.
Đường Điềm nhặt lên một bức, tờ giấy đã ố vàng hư hại, miễn cưỡng nhìn ra được là tranh gia đình gồm bốn người, mẹ và em gái để tóc dài, còn tóc ngắn là chính mình và cha.
Phần phía sau của bức tranh hẳn là vẽ căn biệt thự của bọn họ.
Đường Điềm lại xem qua mấy bức khác, hoặc là một đứa bé trai, hoặc là nắm tay em gái.
“Không thu hoạch được gì.” Đang định thu lại ánh mắt từ bức vẽ cuối cùng, cô đột nhiên dừng lại, “Bức này không đúng.”
Cậu bé vẽ không được đẹp nhưng mỗi nhân vật đều có nhận thức riêng, mỗi người đều có tiêu chí khác nhau.
Chẳng hạn như, bản thân cậu thì là tóc đen, quần áo hoặc tóc của em gái đều thắt một cái nơ bướm màu đỏ, mẹ mặc bộ váy đỏ, còn cha thì diện vest.
Nhưng trên bức tranh này xuất hiện hai cậu bé.
Giữa bọn họ vẽ một quả bóng màu trắng đen, xét từ chiều cao, cậu bé lạ mặt chơi đá bóng cùng cậu nhóc này có vóc dáng cao hơn một chút, mang vớ trắng và giày đen.
Mấy bức tranh rải rác này không bị người ta lấy đi chắc cũng vì cảm thấy không có ý nghĩa gì, hơn nữa đồ trong phòng của người chết luôn không được may mắn.
Mà người thường nhìn thấy đống tranh này cũng không liên tưởng đến điều gì.
Nhưng Đường Điềm tới đây là vì lời thỉnh cầu của tiểu quỷ ở đài phát thanh, bởi vậy cô cực kỳ để ý đến những chi tiết này.
“Hai người cùng nhau đá bóng, khẳng định quan hệ không tồi.
Là đứa trẻ khác trong căn biệt thự này, hay là… cậu bé đó là Tiểu Minh?”
Đường Điềm dùng điện thoại chụp lại từng bức tranh rồi đặt chúng về chỗ cũ.
Tìm một vòng trong phòng cũng không phát hiện điều gì khác thường.
Manh mối cứ như vậy mà gián đoạn.
Thấy sắp tới thời gian hẹn, Đường Điềm trèo từ cửa sổ phòng khách ra ngoài, vừa đi qua sân, cô bỗng nhiên cảm thấy một đôi mắt âm u lạnh lẽo khóa chặt sau lưng.
Giật mình một cái, cô lập tức xoay người, nhìn thấy cửa sổ căn phòng bị đốt ở lầu hai chợt lóe lên một bóng đen.
“Nghe nói căn nhà này bị quỷ ám.”
Lúc tra thông tin trên mạng, có người đăng bài thề thốt nói rằng khi cùng bạn đi thám hiểm ở chỗ này đã gặp rất nhiều việc lạ dọa người.
Vuốt ve vỏ ngoài điện thoại, cô xoay người rời đi.
Tới cũng tới rồi, thật sự có bị quỷ ám hay không cũng phải tra rõ.
“Xin chào, tôi là Đường Điềm đến xin làm hộ lý, trước đó đã liên hệ với dì Trần rồi.”
Gõ cửa biệt thự số 09, Đường Điềm mỉm cười với người phụ nữ mở cửa.
Tuy người phụ nữ đã đến trung niên nhưng dáng người uyển chuyển, khí độ chậm rãi, bà nhìn Đường Điềm rồi hiền lành bảo cô vào nhà, “Tôi chính là dì Trần.
Cũng là chủ của căn nhà này.”
“Công việc chính của cô là ở cạnh người già, mẹ chồng tôi cảm thấy trong thành phố ồn ào nên muốn một mình ở đây cho thanh tĩnh, bà ấy hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, nhà chúng tôi sẽ đến thăm bà vào mỗi cuối tuần.”
“Việc cô cần làm là nấu cơm giặt quần áo, bình thường thì trông chừng và trò chuyện với bà ấy, còn quét tước vệ sinh thì có người giúp việc đến đây mỗi cuối tuần một lần.”
Trần Tuệ dẫn Đường Điềm đi gặp bà Trương, bà đã 6-70 tuổi nhưng thân thể vẫn còn rất cứng chắc, tính tình cũng tốt, thấy Đường Điềm liền thân thiết nắm tay, khen cô ngoan ngoãn, nhìn thấy cô liền nghĩ đến cháu gái nhà mình.
Đường Điềm cười hỏi, “Cháu gái của bà bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con bé học ở đại học Đông Thành, nhỏ hơn cháu mấy tuổi.” Nói đến cháu gái nhà mình, bà lão cười nheo mắt, “Đình Nhi là ngoan nhất, lúc không bận mỗi tuần đều về thăm ta.”
“Cháu gái của bà thật hiếu thuận, bà có phúc rồi.” Cô gái nói chuyện chân thành làm tâm tình của người nghe cũng vui sướng.
Đường Điềm vừa hiền lành vừa được việc, biết nấu cơm lại còn có thể lái xe ra ngoài mua đồ ăn, Trần Tuệ và bà lão đều thấy thuận mắt, rất nhanh liền quyết định cho thử việc.
Buổi trưa Đường Điềm làm vài món đơn giản, biết bà lão khẩu vị thanh đạm nên lúc làm cũng suy xét hương vị, bà lão dùng cực kỳ ngon miệng nên khen cô không ngớt.
Trần Tuệ ở lại cùng ăn cơm trưa rồi trở về thành phố, tiện thể đưa Đường Điềm một đoạn đường, cô trở về lấy quần áo và đồ dụng, sau này sẽ ở lại biệt thự, mỗi tuần nghỉ một ngày.
Đường Điềm quay về nhìn điện thoại, không có hiển thị tiến độ nhiệm vụ.
Ngày hôm sau Đường Điềm mang theo quần áo trong một tuần quay lại biệt thự Thanh Sơn, ở lại Trần gia.
Bình thường nấu cơm giặt đồ, công việc không tính là nhiều, thời gian nhàn rỗi thì trò chuyện cùng bà lão, bà thấy cô vừa mắt nên thích nói chuyện với cô, kể rất nhiều chuyện trong nhà, phần lớn đều xoay quanh cháu gái nhà mình.