Cô nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Đường Điềm không thể tin được.
Dưới ánh trăng, trong mắt Vương Đình Đình là cô gái ban ngày còn an tĩnh ôn nhu, dưới ánh đèn đường lạnh lẽo, làn da tái nhợt như tờ giấy, tóc dài đến eo nhẹ nhàng đong đưa theo gió, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ hồ sâu, “Bởi vì có người nhờ tôi một việc.”
Lời nói sâu kín như quỷ mị.
Vương Đình Đình buột miệng thốt ra, “Ai?”
Lời còn chưa dứt, dường như cô nàng cũng tự nhận ra điều gì đó, đôi mắt hơi trừng to.
Đường Điềm vẫn luôn quan sát từng nét mặt của cô nàng, “Cô nghĩ tới một người.”
“Tôi không có!” Vương Đình Đình trừng mắt, “Rốt cuộc chị là ai! Đến nhà tôi với động cơ thầm kín! Không được.”
Cô nàng lập tức đẩy cửa bước ra, xông xông muốn quay vào nhà bảo bà lão đuổi việc cô.
Một bàn tay nghiêng nghiêng vươn ra, mau lẹ mà chuẩn xác nắm lấy cổ tay cô nàng, sức lực cũng không lớn nhưng lại vững như bàn thạch kiềm chặt cô nàng, chỗ da thịt tiếp xúc như nước giếng chạm đến xương, đang là mùa hè nhưng Vương Đình Đình nhịn không được rùng mình một cái.
Đường Điềm nói, “Tôi không có ác ý với gia đình cô, chỉ là muốn đến điều tra chân tướng ở căn biệt thự số 14 kia.”
Người nọ run lên, Đường Điềm phát hiện đối phương rất nhạy cảm với mấy chữ biệt thự số 14, “Xem ra cô thật sự biết chuyện gì đó.”
“Rốt cuộc chị là ai!” Vương Đình Đình không thể nhịn được phất tay tránh ra, bận tâm bên trong còn có bà lão, cô nàng cố nén tức giận hạ giọng chất vấn, “Cảnh sát? Hay là đám người mạo hiểm không có việc gì làm kia? Người trong ngôi nhà đó đều đã chết sạch từ lâu rồi, còn có chân tướng gì chứ!”
Đường Điềm quan sát biểu cảm của cô nàng, “Chẳng hạn như, thật ra trong căn nhà kia còn có một cậu bé.
Tuổi hẳn là lớn hơn đứa trẻ bị cha giết kia một chút…”
Nói còn chưa dứt lời, Vương Đình Đình lảo đảo lùi về sau, cả người dựa vào ô tô, cơ thể run rẩy gần như không đứng thẳng được, trợn to đôi mắt nước mắt tràn mi tuôn xuống, “Chị, làm sao chị biết được!”
“Tôi tới để giúp cậu ấy,” Đường Điềm vươn tay, “Cô là người duy nhất trên đời này biết cậu ta.”
Có lẽ là những lời này tác động sâu sắc tới cô nàng, Vương Đình Đình nắm chặt đôi tay, cắn môi vẫy vùng hồi lâu, cuối cùng suy sụp cúi đầu, “Được, tôi nói.”
Cô nàng thở hắt một hơi, tựa như buồn bã mà cũng như trút được gánh nặng, “Bí mật này tôi đã giấu trong lòng nhiều năm như vậy, cũng đến thời điểm nói ra rồi.”
Sợ tiếng nói chuyện sẽ quấy rầy đến bà lão ở trong nhà, Vương Đình Đình ra hiệu cho Đường Điềm lên xe, hai người ngồi vào ghế lái và phụ lái.
Hai tay cầm vô lăng, ánh mắt Vương Đình Đình mơ hồ như chìm vào hồi ức xa xăm.
“Cậu ấy tên là Tiểu Minh, là đứa trẻ mà gia đình căn số 14 kia nhận nuôi.
Chỗ chúng tôi có một phong tục, nếu hai vợ chồng nhiều năm vẫn không có con sẽ đi nhận nuôi một đứa trẻ, chẳng bao lâu sau sẽ có thai.
Tiểu Minh chính là con nuôi… Tôi cũng không biết gia đình kia nhận nuôi cậu ấy từ đâu.
Tóm lại thì từ khi tôi năm sáu tuổi có ký ức, Tiểu Minh đã sống ở căn nhà đó.”
“Cậu ấy bằng tuổi tôi, tính cách cũng hướng nội, ở khu biệt thự này, trẻ con đều biết cậu ấy không phải là con ruột của gia đình kia, lúc cùng nhau chơi đều luôn ghét bỏ cậu ấy, cười nhạo cậu ấy không phải con ruột.
Thật ra tôi cũng chỉ mới gặp cậu ấy vài lần, cùng nhau chơi đá bóng, đều là chúng tôi đá, cậu ấy chạy khắp nơi nhặt bóng cho chúng tôi.”
“Mấy năm sau, nhà kia thật sự mang thai, sinh một đôi long phượng.
Tình cảnh của Tiểu Minh dần dần trở nên tồi tệ hơn.
Khi đó tôi còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện, chỉ là cảm thấy thỉnh thoảng gặp cậu ấy, trên mặt với trên người cậu ấy đều rất bẩn, còn có mùi khó ngửi.
Có một lần có cậu nhóc nghịch ngợm mắng cậu ấy là con hoang, người trong nhà đều không cần… Bình thường dù nói gì cậu ấy cũng đều cúi đầu không nói lời nào.
Lần đó không biết tại sao lại nhảy dựng lên đánh nhau với người ta, sau đấy cậu ấy bị cha nuôi dạy dỗ một trận.
Một khoảng thời gian thật dài tôi không nhìn thấy cậu ấy.”
“Tôi từng nhìn thấy vết thương trên tay cậu ấy, cậu ấy bị cha mẹ đánh đập rất thậm tệ.
Khi đó tôi còn nhỏ, cũng không có quan niệm ngược đãi, tôi cảm thấy cha mẹ cậu ấy rất nghiêm khắc nên mới đánh con thành như vậy.
Tôi rất đồng tình với cậu ấy.
Nhưng tôi không dám tiếp xúc, tôi sợ cha mẹ cậu ấy.”
“Lại trôi qua mấy năm, tôi bận rộn học đàn vẽ tranh, rất ít khi ra ngoài chơi với bạn, tất nhiên cũng rất ít khi nhìn thấy cậu ấy.
Lớp sáu có một hôm tôi bận làm bài tập đến khuya, cửa sổ của tôi đối diện với sân của căn biệt thự số 14, nghe được tiếng động bên kia truyền đến, tôi mơ hồ nhìn thấy chủ nhà kia đang đào đất.”