Đường Điềm đứng thẳng bất động, người phụ nữ đưa lưng về phía cô như hoàn toàn không nhìn thấy, trong gương phản chiếu nửa người trên của cô ta, mái tóc dài đến bên eo, trên người mặc chiếc váy ngủ bằng nhung có đai đeo màu đỏ, quyến rũ lại xinh đẹp.
Cô ta hơi nghiêng đầu tựa như đang phiền não vì chuyện gì đó, chau mày, chiếc lược trong tay chải từ ngọn tóc đến đuôi tóc một cách tuần hoàn.
Lặp đi lặp lại, mỗi lần lược chải tới cuối đều sẽ mang theo một nắm tóc, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã rơi xuống một lớp.
Nhìn quá trình người phụ nữ làm trọc đầu, Đường Điềm ở trong lòng mắng to vô sỉ! Công kích tinh thần thật là đáng sợ! Ngẫm lại sau này mình sẽ điên cuồng rụng tóc thế này —
Rùng mình một cái, Đường Điềm tạm dừng những liên tưởng không đẹp này, lại nhìn người phụ nữ kia.
Tóc trên đầu cô ta càng chải càng ít, từng mảng da bắt đầu lộ ra nhưng cô ta vẫn hồn nhiên bất giác, tóc chải xong liền chải đến cái đầu trụi lủi, càng lúc càng dùng sức, trên đầu xuất hiện những vệt máu.
Người phụ nữ đầu trọc soi gương, nhưng ánh mắt kia rõ ràng là đang khóa chặt vào Đường Điềm ở phía sau, cô ta nhếch môi cười, răng lược đen nhánh dính đầy máu, Đường Điềm thấy thứ kia cũng không phải là lược gỗ bình thường, mà là một cái lược sắt!
Cô ta cười đến điên cuồng, lược sắt trên tay chải trọc đầu đến nỗi máu thịt bầy nhầy, tróc thịt lộ xương, diễn một màn “Hình phạt chải chuốt” đầy sống động!
Máu nồng xộc lên mũi, Đường Điềm chịu đựng cơn buồn nôn, muốn chạy nhưng không khí xung quanh như đặc sệt lại, một lực lượng vô hình nào đó túm lấy cô, tứ phía sau xô đẩy kéo cô đến trước bàn trang điểm.
Cút ngay!
Đường Điềm dùng toàn lực kháng cự lại cỗ lực lượng này, con dao chém loạn trong không khí cũng không hề làm chậm đi lực kéo.
Cô trơ mắt nhìn mình bị túm tới trước gương, người phụ nữ trong gương ưu nhã đứng lên, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, xoay người vòng ra phía sau cô.
Đường Điềm chợt cảm giác vai phải trầm xuống, da đầu nhất thời tê dại.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, bàn tay sơn móng đỏ của người phụ nữ đè trên vai cô, dần dần dùng lực muốn ấn cô ngồi xuống ghế đẩu.
Cái ghế này không thể ngồi!
Trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo, Đường Điềm cắn chặt răng, tập trung toàn lực vào eo và đùi đứng thẳng người, liều chết đấu tranh với áp lực nặng trĩu của người phụ nữ!
Cô ta càng nhếch rộng khóe môi như sắp kéo đến mang tai, khóe môi nứt ra chảy máu xuống tí tách, Đường Điềm dùng sức đến nỗi cơ bắp trên mặt đều run rẩy, người phụ nữ nâng tay trái lên, hai tay cùng dùng lực đè cô xuống!
Trong đầu Đường Điềm thoáng chốc hiện lên một ý nghĩ: Nếu có thể chạy có thể nhảy còn có thể phản kháng lại quỷ, cô tham gia thi ba môn phối hợp đi cho rồi!
Trở về phải tập luyện nâng cao thể lực lên mới được!
Hai tay đè xuống, phối hợp với trọng lượng của cả cơ thể, nặng trĩu như ngọn núi áp xuống người, Đường Điềm tức khắc cảm giác được áp lực lớn hơn, hai tay chống trên bàn trang điểm, cả người đều run rẩy, trong lòng liều mạng kêu to, không được ngồi — tuyệt đối không được ngồi!
Xương cốt răng rắc rung động phát ra âm thanh khiến người ta ê răng, cũng không biết là của người phụ nữ hay của cô.
Trên mu bàn tay Đường điềm nổi lên gân xanh, mồ hôi theo trán chảy xuống tong tỏng, đầu gối đã không khống chế được mà cong xuống.
Sắp chống đỡ không nổi nữa rồi — !
Trong lòng phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, đột nhiên cô liếc thấy trong gương có thứ gì đó ló ra từ khe cửa khép hờ, một bóng đen lóe lên, trên vai chợt buông lỏng, cô quay người đến bên cạnh bàn trang điểm, dựa lưng vào vách tường thở dốc.
Người phụ nữ ôm mặt lăn lộn trên mặt đất, cái miệng há to kêu rên không tiếng động.
Lúc này Đường Điềm mới nhìn thấy, là một con chó nhỏ màu đen đang cắn xé mặt cô ta không buông.
Sao lại có chó ở đây.
Ý nghĩ chỉ chợt lóe lên, Đường Điềm không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng thừa cơ hội chạy ra khỏi căn phòng khủng bố này.
E sợ một chó một quỷ đánh nhau sẽ khiến tên quỷ nam ở phía dưới chú ý, Đường Điềm vội vàng lên lầu ba, đi vào phòng con trai của chủ nhà.
Vẫn là bố cục ban ngày, ánh sáng từ đèn pin của Đường Điềm quét qua đống tranh lộn xộn trên bàn rồi bỗng nhiên dừng lại.
“Không đúng.
”
Có một bức tranh hai cậu bé chơi đá bóng, bây giờ trên mặt cậu bé lớn tuổi hơn lại bị gạch vô số dấu X đỏ như máu; một bức tranh khác của gia đình bốn người, trong căn nhà phía sau bọn họ, có một khuôn mặt người hiện lên ở cửa sổ của một gian phòng.
Đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt trắng bệch, âm trầm nhìn chằm chằm một nhà bốn người này.
Bỗng nhiên, tròng mắt trên mặt của người ở cửa sổ, chuyển động!
Đường Điềm sởn tóc gáy, tầm mắt của người nọ vốn là đang nhìn xuống gia đình này, đôi con ngươi bỗng chợt cứng đờ rồi chuyển động chậm rãi hướng lên, cách một khoảng không đối diện với cô.