Ra khỏi đường hầm, bên ngoài vẫn là trời sáng, sắc mặt những người xung quanh đều có vẻ hơi mệt mỏi so với lúc vừa lên xe lửa.
Cô xoa nhẹ đôi mắt, xác định mình không nhìn lầm, người thường thì nhìn không quá rõ nhưng đặc biệt là nhà ông lão mang theo trẻ con ở cách lối đi nhỏ bên cạnh, trên khuôn mặt của ông lão gầy yếu phủ lên một lớp sương mỏng xám xịt.
“Sắc mặt của em không tốt lắm.” Vương Lệ nửa nói đùa, “Mơ thấy cái gì mà bị dọa vậy?”
Đường Điềm cân nhắc dùng từ, “Chị Vương, chị có nghe nói đến yêu quái chưa?” Cô không phải nhất thời xúc động đồng ý kết minh hôn, trước đó đã tìm một chút tư liệu để hiểu về nó.
Giống như Vương Lệ thì gọi là quỷ mai môi, giao tiếp nhiều với người chết, nghe nói tính cách cũng có vài phần tà tính, tương đối hiểu biết về về mấy thứ thần thần quỷ quỷ này nọ.
Miêu tả ngắn gọn về bộ dạng của con quái vật kia, sắc mặt Vương Lệ lúc xanh lúc trắng, biểu cảm lộ vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói, “Chị từng nghe người ta nói, những người tự sát trên đường ray bị nghiền chết có tử trạng cực kỳ thảm.
Máu chảy khô, tứ chi gãy nát, lục phủ ngũ tạng đều bị bánh xe cán qua, linh hồn cũng bị xe lửa trói buộc.”
“Hồn của nó ở trên tàu tìm kiếm hài cốt của mình từng cái từng cái một.
Nhặt chúng lại rồi khâu, sau đó khi đoàn tàu chạy qua chỗ nó tử vong thì lại bị nghiền nát một lần nữa.
Sau đó nó tiếp tục đi tìm, vòng đi vòng lại, hết lần này đến lần khác, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.”
“Nó có một cái tên, gọi là quỷ xé xác.”
Đường Điềm nhớ lại, con quỷ xé xác kia không giống đang nhặt những mảnh nhỏ của mình mà lại như đang đoạt lấy thứ gì đó từ người khác.
Vương Lệ có chút khẩn trương, nuốt một ngụm nước miếng, “Em thật sự thấy được thứ kia sao?”
Nếu là người bình thường nói nhìn thấy thứ đó thì Vương Lệ chỉ bán tín bán nghi.
Nhưng ngẫm lại sức khỏe của Đường Điềm, một người sắp chết rất có thể sẽ nhìn thấy thứ gì đó.
Bà đã gặp không ít chuyện quỷ quái trong mấy mươi năm làm nghề này.
Đường Điềm nhìn sắc mặt bà có vẻ sợ nên không đi vào chi tiết mà nói sang chuyện khác.
Vương Lệ bị dời đi lực chú ý, nhiệt tình nói về thức ăn cảnh đẹp ở đất Tấn.
Đường Điềm lắng nghe, mắt thì nhìn thoáng qua ông lão và đứa trẻ đang ngáp ngủ, bên cạnh là người doanh nhân gầy yếu đang xoa nhẹ giữa mày, sắc mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.
Một vài ý nghĩ chợt nảy ra trong lòng Đường Điềm.
Thời điểm người nọ xuất hiện quá trùng hợp.
Đường Điềm trầm ngâm không khỏi nghĩ đến người đàn ông mình từng nhìn thấy trong bức ảnh, một thân áo sơ mi trắng đơn giản làm nổi bật lên dáng người cao ráo, mặt mày tuấn tú, cực kỳ giống một vị học trưởng mà mọi nữ sinh đều sẽ thích.
Nghĩ đến bóng người quỷ mị lặng yên ngồi bên cạnh, khí lạnh dày đặc nhìn cô chăm chú.
Đường Điềm sờ cánh tay nổi da gà, có chút tò mò người này lúc chết với khi còn sống rốt cuộc còn có điều gì khác biệt.
Trong chặng đường kế tiếp, Đường Điềm không dám ngủ nữa.
Ăn chút bánh quy mà Vương Lệ mang theo rồi lại uống chút thuốc giảm đau, cuối cùng cũng nhịn được đến trạm.
Vương Lệ gọi mấy cuộc điện thoại, vui mừng khôn xiết nói với Đường Điềm, “Hiện tại đã ổn rồi, Trần gia phái tài xế tới đón chúng ta.
Hai ngày nữa ông chủ Trần cũng sẽ về tổ trạch, nói là muốn đích thân gặp em một lần.
Nghi thức cũng sẽ làm rất long trọng.” Có người đón tất nhiên là không cần mệt nhọc đi tàu xe, tâm tình đương nhiên là không tồi.
Thấy vẻ mặt hờ hững của Đường Điềm, bà không khỏi cảm khái, “Đây là lần đầu chị thấy nhà chồng coi trọng con dâu sắp cưới như vậy đấy.”