Đường Điềm khẽ thở ra, bật đèn pin ngậm ở trong miệng, bắt đầu cùng chó nhỏ xé tường.
Bên trong quả nhiên là tủ âm tường.
Có bốn cánh cửa, tay cầm đã bị lấy đi, Đường Điềm sờ soạng đến khe hở ở phía dưới, với ngón tay vào trong gian nan mở ra một cánh.
Quần áo lung tung cuốn theo tro bụi ập vào mặt, Đường Điềm bị sặc, vội che miệng kìm lại, để tránh việc trong tủ cũng có quỷ trốn, cô mở sáng điện thoại quét qua một vòng, cũng may là chỗ này không có quỷ.
Thoáng lơ đãng nhìn đến phía trên tủ âm tường liển sửng sốt.
Cái tủ này có hai tầng, hướng lên trên nữa là trần nhà, nhưng mà nóc tủ bị thủng một lỗ lớn, giống như bị chuột gặm mất, lộ ra phần tối bên trong.
Phía trên hình như còn có một không gian nhỏ…
Không chờ Đường Điềm nghĩ nhiều, tiếng bước chân trầm trọng từ xa tới gần, rìu xẹt qua sàn nhà mang đến tiếng vang chói tai, lúc này đây mục tiêu của đối phương xác định là tiến về phía này!
Không kịp nhảy ra khỏi cửa sổ, Đường Điềm bị bắt trốn vào tủ quần áo.
Con chó đen nấp vào đống đồ đạc đầy bụi ở bên cạnh, móng vuốt nhỏ đặt ở bên đầu bị thiếu mất một nửa mà run bần bật.
Ngay sau đó, “cạch, rầm” cửa phòng khép hờ bị đẩy mạnh ra.
Vừa lúc bị chắn, tim Đường Điềm nhảy cẫng lên tới cổ họng, hai tay nắm chặt cửa tủ từ bên trong, giữa ván cửa có một khe hở, cô tiến đến gần, nhìn thấy người đàn ông dạo quanh một vòng trong phòng, đến vòng thứ hai, đối phương ngắm chặt tủ đồ, vừa đi vừa giơ rìu lên.
Bị phát hiện rồi!
Đồng tử chợt co chặt, sau lưng sởn tóc gáy, cô theo bản năng khép chặt cửa tủ âm tường.
Ở trong lòng xẹt qua tia hối hận, vừa rồi hoảng hốt chạy bừa, đáng lẽ nên nhảy cửa sổ ra ngoài, dù có ngã xuống gãy xương thì cũng tốt hơn tình cảnh trời cao không thể xuống đất này, thật là muốn bức chết người ta mà!
Mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng, Đường Điềm trơ mắt nhìn người đàn ông càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Điều mà cô không chú ý tới chính là lỗ thủng trên đỉnh đầu cô có bóng ma, một đôi tay thong thả vươn về phía cô —
“Bang!”
Chiếc rìu nện thật mạnh vào tủ âm tường, xuyên qua tấm ván gỗ mỏng mục nát, lưỡi rìu dính máu gần như bổ thẳng vào mũi Đường Điềm, cả người cô chấn động tránh ra phía sau, đối phương lấy thế lại rạch xuống một đường, cùng với tiếng vỡ vụn của gỗ mục, ván cửa ngay lập tức bị khoét ra một lỗ lớn!
Liều mạng thôi!
Đường Điềm cắn răng định lao ra ngoài, xông ra ngoài chém giết nói không chừng còn có đường sống.
Mắt thấy đối phương rút rìu ra chuẩn bị chém nhát thứ hai, đúng lúc này, Đường Điềm rơi vào một vật râm mát như nước giếng, đôi tay kín kẽ che miệng cô lại, tiếng kêu sợ hãi bị kẹt trong cổ họng.
…
Cô chỉ cảm thấy hoa mắt, cơ thể nhẹ tênh, cả người bị xách lên cái động ở phía trên.
Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông đã đập vỡ cửa tủ.
Đường Điềm rúc người ở cái động phía trên, miễn cưỡng có thể nhìn thấy động tĩnh bên dưới.
Sợ hãi vẫn còn chưa tan, một cử động nhỏ cũng không dám, cô cảm giác được hơi thở lành lạnh như thủy triều cuốn lấy sau người mình đang chậm rãi rút lui.
Là Trần Húc.
Nhận ra điều này, cô liền ổn định lại tâm trí.
Tên ma quỷ này thật là xuất quỷ nhập thần, lúc trước dù gọi thế nào anh ta cũng không ra, lúc này lại đột nhiên xuất hiện dọa cô sợ chết khiếp.
Nhưng mà hiện tại không phải là lúc để oán giận.
Lực chú ý đều tập trung ở phía dưới, tầm nhìn bị cản trở, Đường Điềm chỉ nhìn thấy chân người đàn ông đứng ngoài tủ âm tường, tựa như nhìn thấy bên trong không có người, tựa như đứng lặng đi một lát, sau đó hắn cầm rìu rời đi.
Đường Điềm nghiêng tai lắng nghe, xác định lúc này đối phương đã đi xuống lầu, “phù” thở ra một hơi, cẳng chân đều mềm nhũn.
Cô nửa quỳ trên mặt đất, bật đèn điện thoại, ánh sáng chợt xua tan bóng tối, không gian hiện rõ ở trước mặt.
“Gác mái.” Không ngờ phía trên còn có một gian phòng nho nhỏ, diện tích chưa đến năm mét vuông, kín gió không có kẽ hở.
Từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra ở đây còn có một căn phòng, hẳn là chủ nhà đã đặc biệt tu sửa nó.
Chắc là nơi dùng để lưu trữ các vật có giá trị trong nhà.
Mà hiện tại bên trong không có tủ sắt như cô nghĩ, mà là một rương hành lý màu đen nằm trên mặt đất, ngoài cái này ra, nơi nay trống rỗng không có một vật.
Rương hành lý rộng khoảng 28 tấc, gác mái này đã bị kín gió một thời gian dài nên có mùi lạ không thể tan đi.
Đường Điềm nuốt nước miếng, đã suy đoán bên trong sẽ có thứ gì.
“Tôi phát hiện một cái lỗ hỏng phía trên tủ âm tường, sau khi bò vào thì thấy rương hành lý màu đen.”
“Tôi nghĩ, bên trong có lẽ là Tiểu Minh.”
Nói những lời này với APP Trò chuyện đêm khuya cùng quỷ, kèm theo tiếng điện lưu rất nhỏ, Đường Điềm hít một hơi thật sâu, bò tới chỗ rương hành lý.