Sau đó lại giải thích với Đường Điềm, “Đây là chú Trần, chú ấy vẫn luôn trông chừng tổ trạch của Trần gia, trong khoảng thời gian này em cứ an tâm ở lại đây, có chuyện gì lại tìm chị.
Chị về đây.”
Không đợi Đường Điềm hỏi nhiều, bà bước xuống bậc thang gấp gáp trở lại xe.
Lần trước làm tang sự cho đại thiếu gia đã từng có tiếp xúc với lão già quái đản này, bà thật sự không muốn có lần thứ hai.
Đường Điềm nhìn chiếc ô tô đen vụt đi xa, ngay cả Vương Lệ hay nói chuyện ma quỷ mà còn tránh xa ông lão này, cũng có thể nói người này không dễ ứng phó.
Đường Điềm và ông lão nhìn nhau qua cánh cửa đang hé mở, đối phương xách trản đèn lồng, đôi mắt híp lại nhìn Đường Điềm từ trên xuống dưới, ánh mắt bắt bẻ như là nhìn cô con dâu xấu xa lần đầu tiên tới cửa.
“Chào bác Trần.” Đường Điềm duy trì nụ cười ôn tồn lễ độ.
Khuôn mặt già nua của ông lão như da vỏ quýt, một chút ý cười cũng không có.
Bầu không khí đông cứng lại, mãi đến khi Đường Điềm nghi ngờ đối phương chuẩn bị đóng sập cửa thì ngay sau đó ông lão kia lại mở cổng ra, động tác thong thả như bật tốc độ chậm gấp mười lần, “Vào đi.”
Đường Điềm xách vali vào cửa, đi theo ông lão vào sân trong.
Đây là một căn trạch viện kiểu Tấn điển hình, chọn dùng đồ vật hẹp, nam bắc theo bố cục hình chữ nhật.
Sân trong tam tiến tam xuất[1], mà ngoài sương phòng (chái nhà) ra thì nhà chính và gian giữa toàn bộ đều ở tầng hai.
[1] Chính là có ba cái sân, mỗi sân đều có nhà chính, chái nhà và phòng cho người hầu, thậm chí còn có hành lang này nọ.
Tam tiến tam xuất, là từ cổng lớn đi vào có sân trong, bên trong lại có một cửa thứ hai, vào cửa hai vẫn là sân trong, bên trong còn có một cánh cửa, lại đi vào thì có thêm một cái sân nữa.
Mỗi khi vào trong sân đều sẽ có mở một cửa khác để ra vào, đây chính là tam tiến tam xuất (ba vào ba ra).
Khắp các cửa phòng, cửa sổ đều dán chữ “Điện”[2] màu đen và treo đèn lồng trắng.
Người không quen thuộc đến đây tuyệt đối đều sẽ choáng váng như ruồi nhặng không đầu(?).
[2] Điện = cúng, giống như đám cưới dán chữ Hỉ thì đám tang sẽ dán chữ Điện.
“Đây là sảnh ngoài, đó là thư phòng của đại thiếu gia, cuối cùng là từ đường, bình thường cô đừng tùy ý đến đây.”
Giọng nói hụt hơi của ông lão thỉnh thoảng lại vang lên.
Trên đường đi Đường Điềm có gặp vài người, tuổi đều đã tầm bốn năm chục, nhìn dáng vẻ cũng là người trông coi lão trạch này.
“Đây là dì Trương phụ bếp, đây là lão Vương quét sân…”
“Chú Trần.”
Thấy chú Trần, mọi người đều lần lượt chào hỏi ông, chú Trần không giới thiệu thân phận của Đường Điềm, nhưng dường như bọn họ đều biết, ánh mắt tò mò vẫn luôn theo đuôi Đường Điềm mà khe khẽ nói thầm.
“Nghe nói…”
“Chính là cô gái này sao?”
“Khá xinh đẹp đấy…”
“Thật đáng tiếc.”
Những tiếng rì rầm đứt quãng thỉnh thoảng lại thổi tới trong cơn gió đêm hè.
Đường Điềm dường như không nghe thấy, vén phần tóc mai bị gió thổi loạn đến sau tai rồi kéo vali đi theo sát phía sau ông lão.
Vương Lệ nói đúng, tổ trạch đối với Trần gia là mang ý nghĩa thờ cúng, thường ngày đều rất ít khi về ở.
Căn nhà lớn như vậy mà phòng sáng đèn lại chỉ có mấy gian, ít người an tĩnh đến cả tiếng côn trùng kêu trên cây cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Phòng của cô ở đây.
Bình thường cô hãy ở trong sân này, đừng đi lại khắp nơi, thức ăn sẽ có người đưa đến cho cô.”
Ông lão dẫn Đường Điềm vào một cái sân, đẩy cánh cửa gỗ của sương phòng ở lầu hai ra, “Nơi này ít người, những chỗ khác cô cứ tùy tiện.”