Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Tiểu Liêu mặt mày xanh lè, bị Bách Sanh lôi về xe, hắn đứng ngay cửa
xe mỉm cười nhìn nó nói “Em tốt nhất là nghĩ ra cách khiến anh không
giận, bằng không đợi chút nữa … anh không dám chắc mình có nhất thời
không kiềm chế được mà mang em vào tham quan nhà ma không?”

Tiểu Liêu định mỉm cười lấy lòng hắn, nhưng còn chưa trổ hết tài năng nịnh nọt thì Bách Sanh đã “ẦM” 1 tiếng đóng mạnh cửa xe. Tiểu Liêu áp
mặt vào cửa thủy tinh nhìn thấy Bách Sanh đi về hướng Cảnh Lan, trong
lòng nó thầm hờn tủi, dựa vào cái gì mà hắn có thể nói chuyện phiếm với
Cảnh Lan. Mà muốn nói cũng được đi, nó đứng đó nghe có sao đâu, tự nhiên khóa xe nhốt nó trong này, hắn muốn cái gì, có chuyện bí mật gì mà nó
không thể nghe sao?

Trong hầm xe yên tĩnh, Cảnh Lan đứng dựa vào cửa xe của cậu ta, hơi
nghiêng mình vượt ra khỏi người Bách Sanh vẫy tay mỉm cười với Tiểu Liêu “Tại sao lúc nào anh cũng ngang ngược như vậy, không bao giờ hỏi xem cô ấy thật sự muốn gì?”

Bách Sanh dừng lại trước mặt cậu ta, cười lạnh “Sao câu này nghe quen vậy, hình như ba năm trước nói rồi thì phải?”

“Này đủ để chứng minh anh vẫn chẳng có gì thay đổi.” Cảnh Lan thở dài “Tôi ngược lại rất tò mò, thật ra Tiểu Liêu có hiểu cái gì là tình yêu
không? Hay là toàn do anh ép buộc cô ấy.”

Tuy là biết rằng cậu ta đang khích mình, nhưng Bách Sanh cũng không
tránh được bị cậu chọc giận “Cô ấy không hiểu, nhưng tôi hiểu. Cậu cho
rằng tôi là loại người gì, biết rõ đối phương không yêu mình mà cứ quấn
lấy người ta sao?”

Chu Cảnh Lan hiểu ý hắn, nhưng lại ra vẻ kinh ngạc tấm tắc nói “Tiểu
Liêu từ nhỏ đã ở Dịch gia, cô ấy gặp được bao nhiêu người con trai, cho
dù có cố ý tiếp cận cũng bị ……” câu nói ý tứ đầy hàm xúc “Giống như tôi
năm đó, bị anh trực tiếp pass … cô ấy thương anh sao, hay chỉ là do thói quen … hay nói đúng là chưa gặp được người thích hợp hơn anh.”

Bách Sanh quay lại nhìn Tiểu Liêu đang đưa mắt nhìn bọn hắn nói
chuyện. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chuyện Cảnh Lan nói hắn
đích thực chưa từng nghĩ đến. Cũng có thể nói là, hắn cũng chưa nghĩ sẽ
nghĩ, hắn và Tiểu Liêu xa nhau 3 năm, trong 3 năm này, hắn không can
thiệp vào cuộc sống cá nhân của nó. Nếu như nó thật sự không yêu hắn,
thì có thể tiếp nhận người khác mà.

“Tôi chỉ muốn nói, bên cạnh Tiểu Liêu ngoại trừ tôi còn có Thiên Bắc. Còn nữa, khi học đại học, bên cạnh cô ấy cũng xuất hiện không ít nam
sinh. Cậu có thể đi hỏi thử xem, cô ấy thật sự muốn gì?” Bách Sanh nhìn
Cảnh Lan cười đắc ý “Nhưng mà tôi vẫn muốn khuyên cậu 1 câu, bên cạnh
Tiểu Liêu dù cho không có tôi, hoặc giả không có ai cả. Cậu …….. cũng
không có cơ hội.”

Cảnh Lan nhíu mi, nắm chặt túi bên trong quần “Có ý gì?”

Bách Sanh nhún vai “Không có ý gì cả, chỉ muốn khuyên cậu đừng tốn
công vô ích thôi. Vẫn là câu nói đó. Nếu không muốn sau này hối hận, thì đừng tiếp tục quấn lấy cô ấy. Cậu và cô ấy, cả đời này cũng không có
khả năng.”

Cảnh Lan cảm thấy khó chịu, mày nhíu càng sâu “Tôi không hiểu?” cậu
cười nhạo lại nói tiếp “Chỉ ỷ vào việc bây giờ cô ấy thích anh thì nói
như vậy, có hơi đắc ý quá sớm không?”

Bách Sanh nhìn cái tên không biết sống chết trước mặt, ám chỉ rõ như
vậy mà còn không hiểu. Có 1 số chuyện hắn không tiện xen vào, cho nên
hắn cũng không muốn nói nhiều “Nhớ kỹ lời của tôi, cậu và Tiểu Liêu là
không thể, còn nữa …..” Bách Sanh gợi lên môi cười đầy thâm ý “Về nhà
nghĩ kỹ lại đi, cậu thật sự thích Tiểu Liêu hay là nhìn cô ấy cậu thấy
được hình bóng của ai đó.”

Cảnh Lan hơi mất tự nhiên, gương mặt cũng trở nên trắng bệch, nhìn
Bách Sanh lắp bắp nói “Anh …. Anh ….. nói bậy bạ gì đó, tôi không hiểu
anh nói vậy là có ý gì?”

Bách Sanh không nói tiếp, đánh mắt nhìn cậu ta 1 cái rồi xoay lưng đi.

Tiểu Liêu nhìn thấy Bách Sanh đang đi đến, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại. Bách Sanh lên xe, lườm nó 1 cái, sau đó cài dây an toàn “Nghĩ xong chưa?”

Tiểu Liêu hếch miệng nhỏ, không dám hé răng, Bách Sanh nhìn theo sườn mặt nó, khóe miệng mỉm cười “Xem ra, hình như em thích đi coi nhà ma
hơn, cá mặt hề cũng không có gì đáng coi ha…”

Tiểu Liêu trừng mắt giận dữ nhìn hắn, đưa tay qua nắm lỗ tai hắn,
Bách Sanh bắt lấy tay nó, cố nhịn cười ra vẻ nghiêm túc nói “Mún làm gì, nổi giận hả?”

“Anh xấu xa, nói nói cười cười với Cảnh Lan mà không cho em nghe.”

“….. Anh với cậu ấy có thể nói cười cái gì, em tự đi hỏi đi, anh chỉ
đi hỏi cậu ấy là mua cá mặt hề ở đâu thôi.” Bách Sanh nói dối mà mặt
không đỏ, tim không tăng nhịp, bình tĩnh khởi động ô tô “Anh dẫn em đi
mua, mua thêm cái hang lớn nữa.”

Tiểu Liêu lặp tức bị mua chuộc, cười 1 cách thỏa mãn “Có thể mua rùa biển luôn không?”

“…….”

Tiểu Liêu khoa tay múa chân diễn tả “Giống lần trước ở công viên Hải Dương á, con rùa bự như thế!”

“Lần trước coi, nó đã 300 tuổi đúng không?” Tiểu Liêu bệnh cũ tái
phát, lải nhải lèm bèm “Già như vậy, còn bị đem đi triển lãm, thật đáng
thương. Chúng ta mua nó về nhà nuôi, không cho ai coi hết. Nó muốn cho
ai coi, người đó mới được coi.”

Bách Sanh không trả lời nó, còn cái gì vui thì cho xem, không vui
không cho xem. Cứ như con rùa có tính người. Bách Sanh nhìn nó vẫn đang
còn khua tay múa chân cực kỳ hưng phấn, nghĩ cái lại hỏi nó “Tiểu Liêu,
nếu như, lúc đó …….. không nghe lời anh nói, em sẽ thích dạng người thế
nào?”

Tiểu Liêu nghe vậy sửng sốt, nhíu chặt lông mày “Bách Sanh, anh bệnh rồi.”

“…….”

“Loại chuyện không thể nào xảy ra, nghĩ nhiều làm gì. Nghĩ cũng không thể xuyên không trở lại.”

“Nếu như có thể xuyên không trở về thì sao?” Bách Sanh thu hồi tầm
mắt đang quan sát tình hình giao thông phía trước sang nhìn vào mắt nó
“Em còn muốn ở cùng anh không?”

“Sẽ không.” Tiểu Liêu không nghĩ lập tức trả lời.

“…….” Cả người Bách Sanh bị hắc khí bao phủ, nghĩ cũng không nghĩ mà
đã lập tức trả lời. Vậy mà lúc nãy hắn còn tràn đầy tự tin trước mặt Chu Cảnh Lan, ấy mà chưa đầy mấy phút đã bị nha đầu kia dập tắt không còn
sót 1 miếng, hắn cắn răng hỏi tiếp “Tại sao?”

Tiểu Liêu không ý thức được nguy cơ đang đến gần, còn ngồi đếm những
tính xấu ngày thường của Bách Sanh “Tật xấu rất nhiều, ngang ngược bá
đạo, lời nói độc địa, hay ăn hiếp em, hay đe dọa em, không tôn trọng em, …. ờ, còn nữa…”

Còn nữa sao? Chút ánh sáng trên mặt Bách Sanh giờ đã đen triệt để.

Tiểu Liêu như hào quang lóe qua, nói tiếp “Còn háo sắc nữa, hủy hoại em …”

“….. Tiểu Liêu rõ ràng chính em mới là người háo sắc, em dụ dỗ anh
trước.” Bách Sanh tức giận, rõ ràng là nó ngày đó lấy cái lưỡi đi liếm
tùm lum. Làm chàng trai mới lớn như hắn phải đi giặt ga giường không
biết bao nhiêu lần.

Tiểu Liêu oán giận lén nhìn hắn “Coi đó, còn thích vu khống.”

Bách Sanh ngoài miệng thì cười như trong lòng âm u, ngoái nhìn nó
“Nếu nhiều khuyết điểm như vậy, sao ngày xưa còn muốn ở cùng anh?”

Tiểu Liêu khó xử, thở dài nhìn Bách Sanh “Hết cách thôi, quen rồi.”

“…..” đúng y như lời nói của Chu Cảnh Lan? Bách Sanh sầu não, trong lòng thật khó chịu.

Tiểu Liêu với tay lấy bịt khoai tây ra, xé bao ngồi ăn ngon lành “Rõ
ràng là quen biết cùng lúc, nhưng mà không có chú Dịch, dì Mạch, Thiên
Bắc thì không sao … mà không có Bách Sanh thì lại rất khó chịu. Cho nên, là thói quen …. Tò mò làm quái gì.”

Bách Sanh sửng 1 lúc, nhìn bộ dạng đang nhai khoai tây của nó, nhất
thời bao nhiêu hờn giận đều tan biến, cả thế giới này còn có ai ngoài
Tiểu Liêu có thể khiến hắn biết cái gì là vui vẻ, cái gì là hạnh phúc,
hắn sờ sờ tóc nó “Ngốc nghếch.”

Tiểu Liêu trừng mắt nhìn hắn “Đó, còn thích mắng người.” Tại sao bản
thân nó có thể thích 1 thằng cha BT như vậy, phải về hổi chị Baidu thử
coi có đáp án không.

*

Ngày từng ngày trôi quá, vụ án cứ thế không động tĩnh gì. Bách Sanh
bắt đầu sốt ruột, muốn kết tội Chu Tư Thành coi bộ không dễ dàng. Chu Tư Thành rất cẩn thận, không bao giờ tự lộ mặt. Chu Cảnh Lan thì chỉ xuất
hiện lần đó, rồi cũng không có hành động gì thực tế. Lúc này Bách Sanh
mới biết lực bất tòng tâm là thế nào. Doãn Thịnh thì cứ thế mà đánh Thái Cực, mọi thứ như dậm chân tại chỗ không tiến triển.

Có lẽ không ai biết dụng ý của đối phương, nên mỗi người đều tự mình
cẩn trọng. Bên phía Chu Tư Thành không biết có phải cũng nhận được động
tĩnh gì không? Chứ sao mà mỗi lần Bách Sanh ra ngoài đều có thêm mấy
chiếc xe kỳ quái theo hắn. Muốn gặp Mạc Anh Minh cũng phải cẩn thận gấp
bội lần.

Trong lúc Bách Sanh đang cực kỳ bận rộn thì bên này Tiểu Liêu cũng
bắt đầu nhập học. Mỗi ngày vẫn do Lâm Duệ đưa đón nó, tuy lần nào cũng
nghe nó bên cạnh lãi nhãi cằn nhằn Bách Sanh. Nó nói nhiều kinh khủng mà câu nào câu nấy cũng hơi hơi có vấn đề, thật tình chịu không nổi.

Lần nào Bách Sanh cũng nghe cậu oán trách than vãn, nên nói là sẽ đổi để Phương Kiệt đi đưa đón. Vậy mà Lâm Duệ lại nói không được đổi, bảo
là đưa đón thành thói quen rồi, còn nói là trường nghệ thuật N có nhiều
mỹ nữ không muốn đổi. Mỗi ngày có thể viện cớ đi ngắm gái đẹp. Bách Sanh chỉ cười cười không muốn vạch mặt cậu làm chi. Nhìn xem Tiểu Liêu nhà
hắn rất có sức ảnh hưởng rất mạnh nha.

Hôm nay, Lâm Duệ đột nhiên gọi điện thoại gấp cho Bách Sanh, nói là
Tiểu Liêu đi với Chu Cảnh Lan rồi, cậu đến đón thì bị người của Chu Cảnh Lan chặn lại, đợi thoát khỏi thì Tiểu Liêu cũng đã lên xe của Chu Cảnh
Lan. Giọng nói trong điện thoại của Lâm Duệ cực kỳ lo lắng hỏi Bách Sanh bây giờ phải làm sao.

Bách Sanh im lặng vài giây mới nói với cậu “Không sao đâu, cậu ta sẽ
đưa Tiểu Liêu về.” cúp máy Bách Sanh vuốt cái di động trong tay, nếu như mọi chuyện đều đúng với dự tính của hắn …. Thì chút quan hệ này, có thể lợi dụng được.

*

Tiểu Liêu lần đầu đến chơi nhà bạn, ngay cả nhà Giản Tiếu nó cũng
chưa từng đến chơi. Chu Tư Thành không có ở nhà, mấy người làm trong nhà thì cứ nhìn nó chằm chằm. Tiểu Liêu thấy khó hiểu, đưa tay sờ mặt mình, chẳng lẽ nó ăn cái gì không cẩn thận để bẩn dính thức ăn dính lại trên
mặt sao.

Sắc mặt Cảnh Lan không được tự nhiên, ho “khụ” 1 tiếng để người làm
biết điều lui xuống. Nhìn thấy Tiểu Liêu vẻ không được tự nhiên, Cảnh
Lan bèn hỏi nó “Có muốn chơi điện tử không?”

Tiểu Liêu vội gật đầu nói “Muốn.”, người làm ở Chu gia lấy làm lạ,
lén trốn ở cửa bếp gần đó nhìn trộm nó. Vừa nhìn thấy nó liền giật mình, sợ hãi.

Cảnh Lan dẫn nó đi đến phòng ngủ của hắn “Muốn chơi cái gì?”

“Mario.” Tiểu Liêu là 1 cô bé ngốc, cái gì cũng không biết. Lúc nhỏ
thấy Bách Sanh chơi Mario biết cái đó nên nói ngay, dù sao cũng chỉ là
“bấm” “bấm” “bấm” thôi mà, rất đơn giản.

“…..” Chu Cảnh Lan chỉ biết lặng yên nuốt nước bọt “Để tìm thử xem có không?”

Chu Cảnh Lan điều chỉnh lại tay cầm, rồi đưa cho nó. Hai người ngồi
chơi vui quên hết mọi chuyện. Tiểu Liêu cũng không còn nhớ đến cái gì là cần phải về nhà nữa.

Cảnh Lan thấy nó chơi hưng phấn như vậy, cũng không thèm nhắc đến
chuyện về nhà làm gì. Để cho Bách Sanh lo lắng chết đi cậu mới thấy sảng khoái. Cảnh Lan vừa bấm máy vừa hỏi “Vui không? Tiểu Liêu.”

“Vui.” Bách Sanh ngày thường rất bận, đa số thời gian nó đều ở nhà 1
mình, đừng nói chơi điện tử, ngay cả thời gian xem ti vi với hắn cũng
rất ít nữa là.

“….. Vậy cậu thấy mình tốt không?”

“Tốt.” Tiểu Liêu chơi hết sức vui vẻ, tuy là chết mấy mạng rồi mà Cảnh Lan vẫn không nói gì nó.

Cảnh Lan nhìn sườn mặt Tiểu Liêu hỏi “Tiểu Liêu, vậy mình tốt hay là Bách Sanh tốt.”

“Cậu tốt.”

“Vậy Tiểu Liêu thích ở chung với mình không?” Cảnh Lan vẫn nhìn chằm chằm vào sườn mặt nó chờ nó trả lời.

Tiểu Liêu cau mày “Chết rồi, Game Over.” nó quay lại nhìn Cảnh Lan “Sao?”

“Cậu, thích mình không?” Cảnh Lan dựa sát vào người Tiểu Liêu, 2 con
mắt sâu thẳm nhìn nó chằm chằm. Tiểu Liêu bị động tác tới gần của cậu ta làm giật mình, nhanh chóng lùi lại đằng sau “Chu Cảnh Lan, chúng ta là
bạn bè.”

Cảnh Lan chồm người về phía trước, giam nó vào 1 góc “Ý mình không
phải là bạn bè ….. là dạng giống như Bách Sanh, làm những việc giống như anh ta làm.”

Tiểu Liêu nhíu mi, sắc mặt hơi trầm xuống “Không được.” Những việc đó, ngoại trừ Bách Sanh ra nó không muốn làm với ai cả.

“Tại sao, Dịch Bách Sanh tốt với cậu thế nào, mình cũng sẽ tốt với
cậu như vậy. Mới nãy không phải cậu còn nói mình tốt hơn cả Bách Sanh
sao?” Cảnh Lan có hơi nóng vội, lúc nói câu này thanh âm cũng to hơn
bình thường. Cậu đưa tay siết chặt bả vai Tiểu Liêu, khí lực rất mạnh,
đầu ngón tay tựa hồ bám mạnh vào bả vai gầy yếu của nó. Tiểu Liêu giãy
giụa, mặt nhăn lại “Đau mà.”

Cảnh Lan nghe thế lúng túng giảm nhẹ lực đạo, mắt như phát sáng chăm chú nhìn nó.

Tiêu Liêu hơi hoảng, lớn tiếng quát gọi hắn “Chu Cảnh Lan?”

Cảnh Lan nhìn sâu vào đôi mắt đen láy đang sợ hãi của nó, mới hồi
phục lại, buông tay nó ra “Xin lỗi.” 2 tay cậu buông lỏng đặt trên đầu
gối, nhẹ thở dài “Mình cũng không biết bản thân bị cái gì, từ năm 16
tuổi lần đầu nhìn thấy cậu liền thích cậu.”

Cậu vùi mặt vào gối, lặng yên nhìn mặt thảm xanh thẩm phía dưới chân, giọng nói cũng trầm lại “Cậu nhìn rất giống mẹ mình, khi mình 3 tuổi
thì bà ấy đã bỏ đi. Mình chỉ nhìn thấy bà ấy qua những tấm hình. Cậu và
bà ấy thật sự rất giống nhau. Mình cũng không biết là có phải đã nhìn
thấy hình bóng bà ấy trên người cậu không, mình cũng không thiếu hơi ấm
tình mẹ, mẹ kế của mình đối xử với mình rất tốt. Nhưng mà, mình vẫn nhớ
mẹ mình, dù sao bà cũng là mẹ ruột của mình. Mỗi lần gặp cậu mình đều có cảm giác thật kỳ diệu, cảm giác đó cũng không biết nói thế nào.”

Nói xong cậu quay lại, thấy Tiểu Liêu đang sửng ngốc nhìn cậu “Mình
chỉ muốn giữ cậu lại bên cạnh mình, không cần làm gì. Chỉ cần có thể
nhìn thấy cậu là được rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui