Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Sau khi Cảnh Lan nói hết những lời nói tận đáy lòng, nhìn qua thấy
thái độ như xe tắt máy của Tiểu Liêu, bất đắc dĩ cười cười “Dọa cậu sợ
rồi phải không?” cậu hạ thùy mắt, tầng lông mi cong dài rủ xuống che dấu nỗi cô đơn sâu trong mắt “Yên tâm, mình sẽ không tổn thương cậu.”

Ngơ ngác 1 hồi Tiểu Liêu mới ấp a ấp úng nói “Mình rất già sao, tại
sao nói mình giống mẹ cậu mà không phải em gái.” Hay nói nó giống bạn
gái trước cũng được mà.

“…….”

Tiểu Liêu nhìn thấy nỗi buồn trong mắt Cảnh Lan. Nó rất hiểu cái loại nhớ nhung về tình mẫu tử này, nó từ nhỏ cũng là đứa trẻ không có mẹ.
Tình thương của Tưởng Mạch dành cho nó cũng hệt như 1 người mẹ đối với
con cái, nhưng mà trong sâu thẳm đáy lòng nó vẫn khao khát loại tình cảm từ người mẹ ruột.

“Tuy là cậu già hơn mình, nhưng mà mình sẽ cố gắng để sánh vai mẹ
cậu.” nó đưa cao tay sờ đầu cậu “Tiểu Cảnh Lan, ngoan ngoan nha.”

Cảnh Lan xụ mặt lấy tay nó xuống “Thực sự xem mình là con cậu hả …. Được rồi, đi thôi … mình đưa cậu về nhà.”

Tiểu Liêu hếch cái mỏ lên tỏ ý không hài lòng, thiệt xấu, có lòng tốt muốn giúp cậu ta mà cậu ta còn tỏ ý ghét bỏ.

Sau đó, có 1 khoảng thời gian dài, Cảnh Lan không đến tìm Tiểu Liêu
nữa. Mà nó cũng rất tò mò, nó thật sự là giống mẹ cậu ta vậy sao? Đáng
tiếc là lúc đó chưa kịp bảo cậu ta cho xem hình thì đã bị cậu ta nhanh
chóng đuổi về.

*

Hai tháng nay Bách Sanh dường như thật nhàn rỗi, đa số thời gian đều ở nhà. Trước đây hắn bận đến nỗi không có thời gian chơi với nó, lòng nó
thật oán giận. Mà bây giờ ngày nào cũng gặp hắn nó lại càng ai oán. Tại
sao người nào đó bởi vì quá rãnh rỗi thừa dịp trăng tròn là biến thân.

Sáng nào cũng bị hắn lôi đầu dậy bắt vận động. Dạo này nó rất thèm
ngủ, bị người ta đặt dưới thân như mèo con mà mắt cứ thế vẫn nửa híp nữa mở. Bách Sanh nhìn thấy nó như vậy, trong lòng lại càng ngứa ngáy, hành động càng không thể kiềm chế. Tiểu Liêu thấy hắn đã hóa sói không còn
tự chủ, bèn đưa chân đá hắn “Lâu quá, em buồn ngủ mà.”

Bách Sanh cười xấu xa hôn nó “Sao vậy, gần đây cứ giống như heo con, dưỡng mập cho ai ăn sao?”

Tiểu Liêu cảm thấy mờ mịt mông lung, chỉ cảm giác bị hắn tấn công
từng đợt từng đợt đến lơ mơ. Ngay cả dạ dày cũng trào ra axit. Nó mở
miệng định trả lời hắn, lại cảm thấy khó chịu muốn nôn.

Bách Sanh ôm nó, định quay lại đặt nó lại dưới thân. Thì thấy nó đẩy
mạnh hắn ra chạy thẳng về phía toilet. Tiểu Liêu quỳ gối trước bồn cầu,
khó chịu vuốt ngực, mới nãy mắc ói không kìm được mà sao giờ lại không
ói ra được. Bách Sanh nghe thấy trong toilet truyền ra tiếng, sắc mặt
trầm xuống, đưa tay lấy áo tắm mặc vào tiến đến toilet.

Tiểu Liêu đừng trước bồn rửa tay súc miệng. Ngẩng mặt lên liền thấy
gương mặt nghiêm túc của Bách Sanh đang nhìn nó chằm chằm. Mắt chợt lóe lên, nó cười cười nói “Hôm qua, uống sữa quá hạn.”

Bách Sanh không nói gì, chỉ chớp mắt 1 cái liền quay đi. Tiểu Liêu
nhìn mình trong gương cố nhếch miệng cười. Định đi thay quần áo đi học,
thì đã thấy Bách Sanh đến tủ đưa nó 1 bộ đồ thể dục “Mặc cái này, có gì
đi siêu âm cũng tiện hơn.”

Tiểu Liêu siết chặt ngón tay, vô thức lùi về phía sau mấy bước “…. Siêu âm gì?”

Bách Sanh lẳng lặng nhìn nó, lấy quần áo đặt ở trên giường “Mang thai đều phải đi siêu âm.”

Tiểu Liêu không nói lời nào, chỉ nhẹ hếch môi. Bách Sanh ôm vai nó,
nhẹ nói “Tại sao không uống thuốc?” Nếu hắn đoán không lầm, thì nha đầu
này đã lén dấu thuốc đi mà không uống, bằng không làm sao có thể có việc mang thai như hôm nay.

Tiểu Liêu ngẩng đầu nhìn hắn, giương ánh mắt mong đợi nhìn hắn “Bách Sanh, chúng ta giữ lại đứa bé được không?”

Mày Bách Sanh càng nhíu chặt hơn, kiên nhẫn dụ dỗ nó “Tiểu Liêu, cho
dù em thật sự thích có em bé cũng nên thương lượng với anh trước đúng
không?. Huống hồ bữa đó anh uống rượu rất nhiều, nếu có thì em bé cũng
không được khỏe mạnh đâu …. . hơn nữa, bây giờ ……….” Bách Sanh chưa kịp
nói hết thì nó đã tức giận, đưa tay đẩy tay hắn đang vịn áo khoác trên
vai nó xuống.

“Em mặc kệ, em sẽ giữ lại con, cái gì mà uống rượu chứ. Anh căn bản là ghét bỏ con, không muốn giữ lại.”

Tiểu Liêu mở to mắt cảnh giác nhìn hắn, Bách Sanh cảm thấy lòng ngực
khẽ nhói đau, cố đè nén tức giận nói “Không phải không muốn, anh chỉ nói là đây là việc của 2 người sao em không bàn với anh mà lại tự mình
quyết định mọi việc.”

Nhìn xem, nói đi nói lại vẫn là không muốn giữ. Tiểu Liêu không muốn nói tiếp với hắn nữa “Em đi học.”

Bách Sanh nắm chặt tay nó “Đến bệnh viện trước.”

Tiểu Liêu thật sự rất giận, dùng sức tránh xa hắn “Bệnh viện, bệnh viện, đi làm gì? Em không muốn đi.”

“Em …..” Bách Sanh kìm chế tức giận đang nổi lên cuồng cuộn trong
lòng, cắn răng nói “Tiểu Liêu, nghe lời 1 chút, anh không nói là không
muốn. Chỉ là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra trước sau đó nghe lời khuyên của bác sĩ, được không?”

“Không đi …” Không biết tại sao khi nghe hắn nói những lời này thật
chói tai, cái gì mà nghe ý kiến bác sĩ chứ? Đó là con của bọn họ, cho dù thế nào cũng giữ. Chỉ có Bách Sanh máu lạnh căn bản không muốn sinh đứa trẻ ra mà thôi.

Bách Sanh vừa nghe nó từ chối, cơn tức cũng trào lên theo, nói nãy
giờ mà cứ như muối bỏ biển. Mặt giận tái tím, thanh âm cũng lạnh theo
“Tiểu Liêu, muốn gây sự cũng vừa thôi chứ. Nó là con anh, anh phải có
quyền quyết định chứ.”

Tiểu Liêu cắn chặt môi dưới rốt cuộc cũng nói thật, nó tức giận lồng ngực đập phập phồng “Bách Sanh, anh thật máu lạnh.”

Bách Sanh cũng không muốn ầm ĩ với nó nữa, trực tiếp kéo nó ra ngoài. Tiểu Liêu nắm tay hắn ra sức cắn, Bách Sanh cắn răng, giận dữ lớn tiếng “Tiểu Liêu, em quậy đủ chưa, đừng chọc anh nổi điên.”

Tiểu Liêu hốc mắt đỏ lên, rõ ràng biết người trước mặt đang lừa mình. Lại để bản thân biến thành cái dạng như giờ. Trong lòng có biết bao là
chua xót, đưa tay lên dụi dụi mắt, không muốn nước mắt chảy ra, nhỏ
giọng nói “Bách Sanh, anh nói thật đi, có phải không muốn có con không?”

Bách Sanh trầm mặt nhìn nó, lâu sau lên tiếng “Phải.” ít nhất là bây giờ không phải lúc.

“…..” Tiểu Liêu mới nãy còn giãy giụa không thôi, giờ chỉ yên lặng không nói nữa, đi theo sau hắn.

*

Đang lúc giờ cao điểm, xe kẹt thành 1 hàng dài. Bách Sanh buồn bực
nhìn trước xe, định lấy thuốc ra châm làm 1 hơi, chợt nhìn qua người kế
bên. Tiểu Liêu vẫn như thế dựa vào ghế xe, hướng mắt nhìn ra phía ngoài
cửa không để ý đến hắn. Bách Sanh nhìn nó, nghĩ gì đó rồi chợt nói “Nếu
em thật sự thích thì giữ lại cũng được, đến lúc đó để mẹ đến Úc cùng với em. Bà nội anh ở đó, bà biết nhất định sẽ rất vui. Khí hậu ở Úc cũng
thích hợp để dưỡng thai.”

Tiểu Liêu vẫn không thèm để ý đến hắn. Người khác vui vẻ thì thế nào, có lợi ích gì khi hắn là cha mà căn bản không hề thích. Đứa trẻ bị cha
đẻ mình ghét bỏ, có thể hạnh phúc được sao? Con rồi sẽ giống như nó ….
nó cảm thấy hốc mắt trào lên cảm giác chua chát, nó cố lách hết cỡ để
người nghiêng hẳn ra phía cửa xe.

Xe phía trước bắt đầu nhúc nhích chạy, Bách Sanh thấy nó vẫn như vậy, không thèm nói gì trong lòng bắt đầu sốt ruột. Tiểu Liêu mà đến lúc
ngang bướng cứng đầu thì thật sự khó hầu hạ, làm sao cũng không hài
lòng. Nếu thật sự có em bé, thì hắn nhất định phải cho nó 1 hôn nhân
đích thực. Nhưng …. thân phận của hắn bây giờ, làm sao có thể làm được
điều đó. Lỡ như tương lai hắn có bất trắc gì. Nghĩ đến đó, hắn lại bắt
đầu lung lay. Nếu như có em bé, Tiểu Liêu phải bị hắn trói buộc cả đời.
Hắn quá ích kỷ, vì bản thân hắn không nỡ buông tay mà để nó bị liên lụy
như thế này.

*

Hôm nay là thứ 4, khoa phụ sản ở bệnh viện không đông lắm. Bách Sanh
đi lấy kết quả, còn Tiểu Liêu thì ngồi ngẩng ở khu chờ đợi của bệnh
viện.

“Tiểu Liêu?”

Tiểu Liêu quay lại nhìn người đang đi đến, nhìn đến bụng cô ấy, hơi sửng sốt, xấu hổ cười cười “Trùng hợp vậy, Tiếu Nguyệt.”

Tiếu Nguyệt tay chống thắt lưng gian nan đi đến ngồi xuống bên cạnh
nó, người phụ nữ trung niên bên cạnh cẩn thận đỡ cô, đợi cô ngồi vững
rồi mới nói “Tiểu Thư người ngồi đây chờ, tôi đi lấy báo cáo.”

Tiếu Nguyệt gật đầu nhìn bà, người phụ nữ trung niên lại nhíu mày
chăm chăm nhìn Tiểu Liêu 1 lúc mới quay đi. Tiểu Liêu cũng cảm thấy
người phụ nữ này hơi quen mặt, có điều nghĩ sao cũng không nhớ nỗi là đã gặp mặt ở đâu.

Hai người bạn cũ gặp nhau ngồi chung 1 chỗ, Tiểu Liêu thật lúng túng
không biết làm sao, cũng không biết nói gì, tầm mắt không khống chế được hướng đến nhìn bụng cô “Mấy tháng rồi?”

Tiếu Nguyệt trán lấm tấm mồ hôi, nhẹ nhàng vuốt bụng mình “Theo chuẩn đoán là 3 tuần nữa sẽ sinh.”

Tiểu Liêu kìm lòng không đặn mỉm cười nhìn cô đang vuốt ve bụng mình, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. Tiếu Nguyệt chăm chú nhìn Tiểu Liêu, cẩn thận cân nhắc rồi mới lên tiếng hỏi “Cậu … đến kiểm tra.”

Tiểu Liêu ngẩng 1 lúc mới ngại ngùng gãi đầu “Ờ, ngoài ý muốn, anh ấy cũng không thích lắm.”

Nụ cười trên môi Tiếu Nguyệt bỗng cứng đơ “Là người mình gặp lần trước.” Cô đã từng gặp Bách Sanh, chỉ là không biết hắn tên gì?

Thấy Tiểu Liêu gật đầu, cô thở dài, đưa tay qua nắm lấy tay nó “Tiểu
Liêu, mình biết mình không có tư cách nói thế này, nhưng mà những gì
mình sắp nói, thật sự là mình muốn tốt cho cậu. Cái người đó, anh ta hay đi đến Thịnh Thế, mình cũng thấy anh ta đi cùng với ông chủ của mình.
Chắc chắn là anh ta cũng không phải dân làm ăn chân chính gì đâu, còn
nữa ….”

Tiếu Nguyệt yên lặng 1 lúc nói tiếp “Mình cũng từng thấy anh ta với
mấy cô trong đó dây dưa, ái muội. Mình biết cậu với anh ta là thanh mai
trúc mã. Nhưng mà người trong giới đó, đừng nói là con cái, có lẽ ngay
cả kết hôn cũng không thể cưỡng cầu.”

Tiểu Liêu cảm thấy đầu óc ong ong quay vòng vòng, Tiếu Nguyệt vẫn
chưa nói xong “Cậu rất đơn thuần, thế giới đó và loại người như thế
không thích hợp với cậu, cậu phải chú ý bảo vệ bản thân.”

Tiểu Liêu ngồi ngớ 1 hồi mới cười cười, nó cũng hơi mất tự nhiên lảng qua chuyện khác “Ờ, mình biết rồi. À, ba ba của baby là người thế nào?”

Tiếu Nguyệt nghe đến đây sắc mặt không tốt lắm, gương mặt vốn đã
trắng bệch giờ càng thêm nhợt nhạt. Tiểu Liêu dò xét gọi cô 1 tiếng
“Tiếu Nguyệt.”

Tiếu Nguyệt kể qua loa “Ừa, là 1 người cũng không tồi.” Khi cô nói
đến người đó, giọng nói đột nhiên cũng trở nên mềm mỏng dịu dàng. Hồ như trái hẳn với cái biểu hiễu khó xử vừa rồi, chẳng lẽ đó là ảo giác của
nó.

“Anh ấy giúp đỡ mình rất nhiều, giúp đỡ tiền thuốc thang cho ba mình, tìm việc giúp mình. Anh ấy rất chính chắn, biết nhìn xa trông rộng,
cũng rất có sức hấp dẫn.”

Tiểu Liêu mỉm cười “Thật không, vậy tốt quá.”

Tiếu Nguyệt còn muốn ngồi nói chuyện với nó 1 hồi nhưng mắt thấy Bách Sanh đang vừa nghe điện thoại vừa đi đến chỗ này, mà người phụ nữ
trung niên giúp cô cũng đang tiến đến, bà giúp nâng để Tiếu Nguyệt dễ
dàng đứng dậy “Tiểu thư, vừa rồi ông Vinh gọi đến nói là có kết quả rồi
thì phải về liền.”

“Ừa, tôi biết rồi.” Tiếu Nguyệt kéo thân thể nặng nề của mình đứng
lên, nhìn Tiểu Liêu đang tròn xoe 2 mắt nhìn mình, cô buồn cười vỗ bả
vai nó “Tiểu Liêu, sao cậu ở đâu cũng ngẩn người được vậy.”

Tiểu Liêu cảm thấy dung lượng chứa của não nó hôm nay như đã đầy rồi, nó ngại ngùng gãi gải đầu “Ờ, nãy mới nói, vị Vinh tiên sinh đó, họ
thật đặc biệt.”

Tiếu Nguyệt cười dịu dàng nói “Ừa, là người mình vừa nói đó, tên là Vinh Hưởng, tên cũng thật đặc biệt.”

Tiểu Liêu đang cười cười bỗng cứng đơ, bao nhiêu vị chua chát đang dâng lên trong mắt.

Bách Sanh đi đến đưa bảng siêu âm cho nó. Tiểu Liêu cũng không thèm
xem qua, lập tức cất vào trong bao. Bách Sanh nắm lấy tay nó nói “Tiểu
Liêu, em có từng nghĩ là nếu đứa nhỏ không được khỏe mạnh thì làm thế
nào không?”

Tiểu Liêu cắn khóe môi nhìn hắn, cố gắng lắm mới mỉm cười được, 1 nụ
cười chua chát “Khỏe mạnh, có phải anh sợ, em bé sẽ giống em?”

Trong nháy mắt, mặt Bách Sanh trở nên tái méc “Tiểu Liêu, em có biết mình đang nói gì không?”

Tiểu Liêu nhắm mắt, trong đầu bao nhiêu thứ hoảng loạng, cái gì cũng
không soi xét được. Nó cười 1 cách xót xa, nó thật ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu. Ngay cả sự việc trước mắt đơn giản vậy mà cũng không hiểu
là tại sao?

Vinh Hưởng luôn miệng nói là muốn bối thường cho nó, luôn miệng nói
nó vẫn còn là 1 đứa trẻ. Bây giờ thì …. bạn học của nó lại trở thành mẹ
của con cha nó. Đứa bé sẽ là 1 đứa trẻ khỏe mạnh, không lâu nữa nó sẽ có 1 người em trai cùng cha khác mẹ. Vinh Hưởng rốt cuộc vẫn thích 1 đứa
con lành mạnh hơn.

Còn Bách Sanh, trước giờ nó không hề biết, ở bên ngoài hắn còn có thể ra vẻ đạo mạo cùng với những cô gái khác ái muội mập mờ. Bây giờ, nói
không thích đứa con của nó, cũng cùng 1 lý do thôi. Đó chính là muốn 1
đứa bé khỏe mạnh.

Cho dù mọi người đều không thích con của nó, nó cũng nhất quyết không bỏ. Nếu như nó đã là 1 sự tồn tại không hoàn mỹ, thì con của nó, dù cho có không toàn vẹn, cũng đều là con của nó. Chỉ cần 1 mình Dịch Tiểu
Liêu nó. Ai cũng không có quyền thay nó quyết định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui