Ngày hôm sau, khi ngồi ở bàn đọc báo, dù đã được ngăn cách bởi 1 lớp giấy nhưng Bách Sanh vẫn cảm nhận được ánh mắt ai oán của người náo đó. Tiểu Liêu miệng thì cắn bánh quẩy, tay thì hung hăng tước, rồi lại sờ sờ eo mình, vẫn rất xót nha. Lại nhìn thấy Bách Sanh tinh thần sảng khoái, còn phơi ra bộ dạng tâm tình ta đây đang rất tốt. Tiểu Liêu suy sụp cuối mặt, trong lòng tự dưng tràn ra cảm giác bi thương, đảo mắt trừng Bách Sanh “Bách Sanh, anh là yêu quái phải không?”
“…. Dịch Tiểu Liêu, mới sang sớm, lại muốn làm loạn gì nữa?” Bách Sanh buông báo xuống, hướng mắt nhìn người đang hướng về mình. Có đôi lúc thật sự muốn đem đầu Tiểu Liêu ngốc này mổ ra xem kết cấu não của nó, rốt cuộc có gì khác với người bình thường.
Tiểu Liêu kéo kéo ghế nhích lại ngồi gần Bách Sanh, nâng hàm dưới hắn lên ngắm qua ngắm lại thật kỹ, tắm tắc lên tiếng “Khuôn mặt nhỏ nhắn này, thật sự là …. có tiềm chất là nam yêu tinh.”
“….” Bách Sanh không nói gì, khua móng vuốt nhỏ của nó ra khỏi mặt mình, tiếp tục ăn sáng.
Tiểu Liêu lại chống cằm than thở “Hút âm bổ dương.”
“Khụ ….” Bách Sanh vội vàng lấy khăn che miệng, trừng mắt nhìn nó “Em nói cái gì?” Hấp âm bổ dương, vậy mà nó nghĩ ra, trước giờ chỉ nghe qua hấp dương bổ âm. Không ngờ hắn dậy mà trở thành nam yêu.
Tiểu Liêu lại thở dài “Mỗi lần làm em mệt muốn chết, còn anh thì tinh thần sảng khoái.” Nó nhíu mi “Bách Sanh, anh đã hấp chỗ nào của em?”
Bách Sanh tức giận trừng nó, thanh âm vẻ thương xót nói “Đúng vậy, rất nhanh sẽ hấp em thành 1 bộ xương trắng, sau đó sẽ đem chế làm tiêu bản, treo ở phòng ngủ mỗi ngày chiêm ngưỡng, sợ chưa?”
Tiểu Liêu vội vàng quăng bánh quẩy trong tay, kéo tay Bách Sanh làm nũng “Đừng hấp Tiểu Liêu nha, không có thịt sẽ rất khó coi.” Phương pháp biến thái như vậy, quả nhiên chỉ có Bách Sanh nghĩ ra, không có biến thái nhất, chỉ có biến thái hơn, Tiểu Liêu nghĩ đến thoáng rùng mình.
Bách Sanh trợn mắt “Thật là biết diễn, chi bằng đến học viện hí kịch học đi.”
“Không hứng.” Tiểu Liêu nhô nhô cái miệng nhỏ, lấy sữa đậu nành uống “Rất chán.”
“Ngày hôm qua gặp được người quen?” Bách Sanh nhìn nó dò xét
“Ờ, là Chu Cảnh Lan.”
Bách Sanh yên lặng, tay quàng qua ghế dựa trên lưng nó “Tiểu Liêu, hôm nay ngoan 1 chút đừng ra ngoài nha.”
“Ờ.” Tiểu Liêu ngoan ngoãn đáp ứng, cũng không hỏi là tại sao. Tuy là không thích như vậy, nhưng lời nói Bách Sanh ắt hẳn có đạo lý. Qua 1 hồi sau, Tiểu Liêu bỗng vỗ xuống bàn nói “Không được, hôm nay phải đến chỗ Thiên Bắc đó.”
“…..” Bách Sanh nhìn nó cả kinh 1 lúc “Vậy thì ở chỗ Thiên Bắc đi cô ngốc, khi về thì Thiên Bắc đưa về.”
“Ờ.” Tiểu Liêu gật đầu “Dì Mạch sẽ đến kiểm tra định kỳ, sớm biết thì sẽ không lừa bà, nói sống với Thiên Bắc ở đó.”
Nhìn thấy Tiểu Liêu hạ mi vẻ ủ rủ buồn bã, Bách Sanh cũng yên lặng, Tiểu Liêu vốn không thích nói dối, nhất là với Tưởng Mạch. Nhưng lại vì quan hệ của bọn họ không thể nói rõ với Tưởng Mạch. Đành phải nói dối rằng nghĩ hè sống ở chỗ Thiên Bắc tiện hơn. Tưởng Mạch cũng không phản đối, nhưng mà định kỳ phải đến thăm, xem cuộc sống của 2 đứa nhỏ như thế nào. Thế là, Tiểu Liêu cách vài ngày lại đến chỗ Thiên Bắc.
Tiểu Liêu thấy Bách Sanh thất thần, dò xét hắn cẩn thận mở miệng hỏi “Bách Sanh, thật sự, không về nhà?”
Bách Sanh nhìn thấy bộ dạng dè dặt từng li từng tí của nó, hiểu ý nó khẽ cười, cầm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của nó nói “Cho anh chút thời gian.”
Tiểu Liêu nghe thế có chút thất vọng tiếp tục cuối đầu ăn, thật ra nó muốn nói là dì Mạch và chú Dịch đều rất nhớ hắn, nhất là dì Mạch, thường ngồi ở phòng ngẩng người.
*
Ăn xong bữa sáng, Bách Sanh đưa Tiểu Liêu đến dưới lầu nhà Thiên Bắc.
Lúc Tiểu Liêu chuẩn bị xuống xe, Bách Sanh đưa tay giữ chặt nó. Nhìn nó 1 hồi giống như muốn nhớ thật kỹ bộ dạng này của nó. Sau đó kéo nó chôn sâu vào ngực mình, thanh âm nhẹ nhàng “Tiểu Liêu, cho anh lời động viên.”
Tiểu Liêu tuy có chút ngờ vực không hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời hắn. Nắm lấy tay Bách Sanh đặt trong lòng bàn tay mình “Bách Sanh cố lên, truyền cho anh sức mạnh.”
Bách Sanh nắm chặt tay nó giống như thật sự có 1 sức lực nào đó lượng lờ trong lòng bàn tay. Cuối đầu, dùng hết tâm ý hôn nó “Được rồi, đi lên đi.”
Tiểu Liêu thấy hơi lo lắng, Bách Sanh sờ mũi nó “Sao thế, không nỡ xa anh hả!”
Tiểu trừng mắt nhìn hắn, vẫn còn tâm tình nói chuyện lưu manh thế, không có việc gì lại hại nó sốt ruột “Đi đường cẩn thận, em lên lầu.”
Bách Sanh nhìn nó lên lầu, ngẩng người 1 lúc mới khởi động cho xe chạy.
Thiên Bắc mở cửa thấy nó, liền buông lời trêu ghẹo “Không gặp nửa ngày thôi, em có cần tỏ vẻ luyến tiếc bịn rịn vậy không?”
Mặt Tiểu Liêu lập tức ửng hồng, sau đó bày ra bộ mặt hung dữ “Thiên Bắc, nghe lén, xấu hổ xấu hổ.”
Thiên Bắc quay lại gài nút áo sơ mi “Rõ ràng tại 2 người có hành vi không chính đáng thôi.”
“…..” Tiểu Liêu hiếm khi bị Thiên Bắc bắt chẹn đến nghẹn họng thế này, chậm rãi thay giày đi vào phòng khách, bày ra bộ dáng như lãnh đạo đến kiểm tra, còn gật gật đầu y như thiệt nói “Khá, sạch sẽ lắm.”
Thiên Bắc nhìn nó như vậy, nhịn không nổi cười lên “Chỉ cần em không đến thì ở đây khi nào chả sạch.”
“….. Em là đồ bẩn sao?” Tiểu Liêu phùng mang trợn má nhìn Thiên Bắc, làm sao có thể đả kích lòng tự trọng của một cô gái như thế.
“…..” Tiểu Liêu này thiệt là không biết đâu là trọng điểm mà … ý anh là Tiểu Liêu đến sẽ náo loạn phòng của anh, nhưng anh lại nghĩ nếu xét ý nghĩa thì nói vậy ý nghĩa cũng không khác nhau lắm, nói chung điều nói về Tiểu Liêu thôi … cho nên coi như giống nhau đi. Anh cũng không buồn giải thích nữa, đi đến mở tủ lạnh lấy cho nó 1 chai nước khoáng “Một chút mẹ anh đến, em ở cùng với bà nha, anh có việc phải về đồn 1 chuyến.”
“Rất quan trọng sao?” Tiểu Liêu không cười nữa, giờ mới phát hiện Thiên Bắc đang mặc quân trang, đúng là chuẩn bi ra ngoài.
“Ừa, buổi tối cũng chưa chắc về được, 2 người ăn cơm trước đi.” Nói xong đi vào toilet lấy áo khoác, chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với Tiểu Liêu “Tối đợi anh về đưa em về, đừng tự đi 1 mình.”
“Hả, thôi em đón xe về được, anh không cần lo.”
Thiên Bắc cầm áo khoác đi đến, ngang qua người Tiểu Liêu cố ý bắn cho nó 1 cái nhìn xem thường “Còn muốn tự đi.” sau đó tiếp tục phóng cho nó ánh mắt khinh bỉ lần 2 “Hai người đúng là trời sinh 1 đôi, phiền phức rắc rối, toàn là gây phiền phức cho anh.”
“….. Thiên Bắc, em phải méc Bách Sanh, anh nói xấu anh ấy.”
*
Bách Sanh âm thầm chịu đựng, trên mặt ráng bày ra vẻ kiên định “Vậy cũng không nhất định, anh chẳng phải còn lắm trò để trình diễn sao?”
“Cho nên mới nói thiệt tình không có thú vị gì hết, cậu đoán được hết cả rồi.” Doãn Thịnh dựa lưng vào ghế, tao nhã châm thuốc “Nếu cái gì cũng đoán được rồi, thì nói thử xem tôi định làm gì?”
Lâm Duệ, Phương Kiệt và đám người bọn họ âm thầm nắm tay thật chặt. Lúc này Lâm Duệ có trăm ngàn suy nghĩ trong đầu, nhìn về phía Bách Sanh. Hắn và Bách Sanh khi ở trường cảnh sát được lựa chọn làm nằm vùng. Ba năm nay đi theo Đường Hữu Thiên, có thể nói là đã niếm đủ mùi vị đau khổ, làm đủ mọi chuyện. Lúc sinh mạng ở thời điểm mành chỉ treo chuông hắn cũng chưa từng có cảm giác tuyệt vọng như thế này. Khổ ba năm, cũng chưa phải phải kết thúc mà như mới bắt đầu thôi.
Bách Sanh cuối đầu cười, chậm rãi đi về phía gã, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người xuống. Đến gần Doãn Thịnh, hấp cái tung ngay 1 quyền vào má gã, Doãn Thịnh đưa tay ra đỡ. Lâm Duệ cùng với đàn em Doãn Thịnh phía sau cũng muốn hành động, 2 bên mọi người bắt đầu rục rịch.
Doãn Thịnh đưa tay ý bảo đàn em gã phía sau dừng tay, sau đó tặng lại cho Bách Sanh 1 quyền trả đũa “Giận sao?”
Bách Sanh cười lạnh “Tôi nói rồi, thử tôi cũng phải có thời điểm chứ, không tin tôi thì cứ tìm Thiên Ca mà đổi người khác.”
Doãn Thịnh đưa tay khoác lên vai hắn, cười cợt nhã “Không phải không tin, chỉ là có việc tốt đương nhiên muốn gọi cậu, thân phận của cậu như thế phải lợi dụng thật tốt, phải xin lỗi người ba thị trưởng của cậu nữa chứ.”
Bách Sanh thoáng chút trầm mặt, ánh mắt sắc bén “Có ý gì, tôi nói rồi, ba tôi sớm đã từ tôi.”
“Cha con làm sao có thù dai.” Doãn Thịnh vờ có lòng tốt khuyên can “Lần này, nếu cậu chịu tham gia, chúng ta sẽ có 1 món hời lớn, cả thành phố N này sẽ không còn ai dám đụng đến chúng ta.”
Bách Sanh tỏ ý cười nhạo “Anh cũng thật nể mặt tôi, ba tôi dù gì cũng chỉ là thị trưởng thôi, chưa có năng lực đến thế đâu.”
Doãn Thịnh phe phẩy ngón tay trỏ, bày ra bộ mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Bách Sanh chợt cảm giác rằng hình như hắn đã bỏ qua điều gì đó, hắn bỗng cả kinh “Chẳng lẽ …?”
Doãn Thịnh gật đầu tán thưởng “Chính xác, trừ ba cậu ra, thì còn rất nhiều người khác.” sau đó gã đưa mắt nhìn về không gian phía trước “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Bách Sanh và Lâm Duệ trao đổi ánh mắt, tình huống bây giờ thật không đoán được là tiếp theo sẽ xảy ra việc gì. Đội của họ chắc đã thông qua máy nghe lén biết được mọi chuyện, không nên hành động thiếu suy nghĩ, mọi việc bây giờ phải tùy cơ ứng biến.
Ngoài cửa truyền vào tiếng động cơ ô tô tắt hẳn, cửa sắt cũng được mở lên … cùng đó là 1 luồng ánh sáng lóa mắt ùa vào và 1 người đang tiến đến. Bách Sanh nheo mắt nhìn về phía người đang đi tới, nhìn thấy liền đờ người …. Là Cậu Ta!