Lấy Thân Nuôi Rồng

Lang Hoàn kho sách một lần nữa được tu chỉnh lại, song sửa sổ vẫn chưa được sơn, vẫn còn dấu vết khói lửa, ánh sáng cũng không quá tốt, đám nữ quan bị đưa tới đây sửa sang phần lớn là những kẻ không được sủng ái trong cung, lúc này thấy Hoàng Thượng, Đức phi mang theo Thái Tử đi qua nhìn, lại hỏi đang làm gì thì mỗi người đều hưng phấn đến mặt đỏ bừng.

Thất Cân tò mò mà nhìn đông nhìn tây, hỏi rất nhiều vấn đề: “Phụ hoàng trước đây cũng ở chỗ này đọc sách sao?” “Là đọc sách gì?” “Khúc có nghĩa là gì? Phụ hoàng biết đánh đàn sao? Sao con chưa thấy phụ hoàng đánh đàn bao giờ? Mỗi ngày ngài đều phê sổ con, nghị sự……” Hắn hỏi trong chốc lát thì tự mình lộc cộc mà chạy đi tìm thứ để chơi.

Triệu Phác Chân lại bị một đống câu hỏi của Thất Cân làm cho nhớ đến thiếu niên nho nhỏ ngày trước, cũng không lớn hơn Thất Cân bao nhiêu, nhưng hắn gánh trêи vai quá nhiều, bị bệnh cũng chịu đựng, biết được bí mật thông ɖâʍ của phụ thân cũng chịu đựng, giả vờ say mê âm luật, nhạc lý, giấu tài……

Nàng nhịn không được quay đầu đi nhìn Lý Tri Mân, lại vừa lúc đối mặt với ánh mắt của hắn, sâu thẳm mà hơi lạnh, nàng tránh ánh mắt này, nhưng hắn đã mở miệng hỏi: “Quý Phi…… Không làm khó dễ nàng chứ?”

Triệu Phác Chân nói: “Chưa từng, nàng ta chỉ nói về chuyện Lang Hoàn nữ học, ta vốn định mời nàng ta cùng tham dự, như thế việc sẽ càng tốt hơn, nàng ta thoạt nhìn cũng không có ý đồ gì.”

Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Thượng Quan nhất tộc sẽ không làm chuyện thâm hụt tiền vốn. Thượng Quan Quân là người phát ngôn của Thượng Quan nhất tộc, chuyện nữ học hao tài tốn của, có được cũng chỉ là tâm của nữ tử trong thiên hạ, không dùng được. Thượng Quan tộc hy vọng tạo ra một Trưởng Tôn hoàng hậu chứ không phải một Thánh Hậu, mà bản thân Thượng Quan Quân hẳn là hữu tâm vô lực, vì nàng ta không có tiền.”

Triệu Phác Chân thở dài: “Cũng không cần nàng ra tiền, nàng ta tự mình soạn sách, lại đề cử nữ khoa cử……”

Lý Tri Mân nói: “Ai ra tiền thì người đó là lão đạo, nàng ta sẽ không chịu sự quản chế của người khác, hơn nữa hành động ngày của nàng trong mắt nàng ta giống như khiêu khích và hạ chiến thư, nàng ta sẽ không coi đó là thiện ý, nàng cũng đừng nghĩ nhiều, chỉ cần chuyên tâm mở nữ học là được.”

Thất Cân từ bên ngoài ôm một cây đàn tiến vào: “Phụ hoàng! Có thể đánh đàn cho con nghe không?” Cũng không biết hắn từ chỗ nào nhảy tới, Triệu Phác Chân vừa thấy, rõ ràng là cây đàn cũ mà Hoa Uyển lấy cho mình, lúc ấy nàng có luyện mấy ngày, sau đó cũng buông xuống. Hẳn là Cố cô cô vẫn luôn giữ lại cho nàng, lúc binh loạn, nội kho Tam Khố có vô số châu báu trân quý đều bị đoạt đi, chỉ có cây đàn cũ này đại khái chẳng ai thèm để mắt là có thể may mắn thoát.

Lý Tri Mân cầm cây đàn đến đặt trêи đầu gối, tự mình suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng đàn lên, khúc nhạc lạnh lẽo, bỗng nhiên nàng nhận ra đó là khúc 《 Tuyết Trung Ba Tiêu 》trước kia hắn từng đàn. Hắn hẳn là đã lâu không gảy hồ cầm, nửa đời trêи lưng ngựa, lại bận việc quốc sự nên tiếng đàn có chút khô khan, có điều hai người đều nhớ đến chuyện cũ, cách nhiều năm như thế, mọi thứ giống như đã qua mấy đời.

Một khúc đàn này vang lên, Thất Cân ầm ầm trầm trồ khen ngợi, Lý Tri Mân mỉm cười bế hắn lên: “Phụ hoàng đã lâu chưa luyện, ngón tay cũng trở nên vụng về, nếu con muốn nghe thì trẫm để Vân Thiều Tư tìm một người đàn tốt đến cho con nghe.”

Thất Cân nói: “Thái phó nói người thiếu niên không thể sa vào âm nhạc, sẽ bị lạc tâm tính, khiến người ta mềm yếu.”

Trong lòng Lý Tri Mân mềm mại: “Biết khắc chế là tốt, chỉ là ngẫu nhiên nghe một chút cũng không sao.” Hắn lại nhìn Đức phi, kỳ thật trong lòng có chút mâu thuẫn, một mặt chính hắn khi còn thiếu niên đã chịu khổ, nên hắn tuyệt đối không để Thất Cân phải khổ như hắn, nhưng Lý Tri Mân cũng không biết phải nuôi một hoàng đế tương lai như thế nào cho tốt. Trong cảm nhận của hắn, người thừa kế chính là Thất Cân, lần đầu tiên hắn làm phụ thân, thực không biết phải làm sao cho tốt.

Lúc này Văn Đồng ở bên ngoài tới báo: “Tấn Vương điện hạ cùng Tấn Vương phi điện hạ đã thỉnh an Thái Thượng Hoàng, lại muốn qua thỉnh an Hoàng Thượng. Tấn Vương phi còn mang theo Tân An tiểu quận chúa, nói muốn cùng Đức phi nương nương thỉnh an.”

Lý Tri Mân ngẩn ra, sau đó quay đầu nói với Triệu Phác Chân: “Tấn Vương hôm kia đệ sổ con muốn thỉnh an Thái Thượng Hoàng, trẫm cho phép, hôm nay hắn tiến cung gặp Thái Thượng Hoàng mà trẫm cũng nên đi gặp hắn. Còn Tấn Vương phi cùng tiểu quận chúa, nếu nàng muốn gặp thì gặp, Tân An quận chúa lớn hơn Quan Âm nô một tuổi, có thể cùng chơi với Quan Âm nô, còn nếu không muốn thì trẫm sẽ tống cổ nàng sang chỗ Quý phi.”

Triệu Phác Chân nói: “Không ngại, cứ để nàng tới Cam Lộ Điện, Quan Âm nô đã nhiều ngày thân mình khỏe mạnh hơn, sáng sớm còn ăn nhiều hơn một chén cháo, mắt thấy Công Tôn tiên sinh thực sự là diệu thủ hồi xuân, ta cũng mới nghĩ đến trở về xem nàng thế nào.” Nói xong nàng liền đứng lên, Lý Tri Mân cũng đứng dậy nói: “Vương Đồng là người không đơn giản, hiện giờ chỉ là muốn lấy lòng, nàng có lệ thì tốt rồi.”

Triệu Phác Chân ngẩng đầu nhìn hắn, cảm giác ɖu͙ƈ vọng khống chế của nam nhân này đã không còn thuốc nào chữa nữa, đành cười nói: “Hoàng Thượng, ta có thể bảo vệ tốt cho chính mình, ngài không cần quá lo lắng.” Trong lòng nàng lại hơi hơi thở dài, trước giờ hắn đều cảm thấy nàng cần bảo hộ, cũng không muốn để nàng đối mặt với hết thảy.

Lý Tri Mân há miệng thở dốc, nhưng mà chung quy hắn cũng không nói gì, chỉ mang theo Thất Cân đi ra ngoài. Hắn cũng không giỏi biểu đạt, từ nhỏ hắn đã quen như thế, không biết há mồm biện bạch, cũng không giỏi trong việc nói chuyện với người khác, bày tỏ ý tưởng chân thật của mình. Với hắn đây là những việc vô cùng khó khăn.

Vương Đồng đã gầy đi rất nhiều, nhìn qua chỉ thoáng đầy đặn hơn người thường một chút, nàng cũng không cố ý ăn mặc hoa hòe lộng lẫy như trước, mà mặc một thân áo lụa màu xanh đậm, khiến da thịt cả người nàng càng thêm ôn nhuận như ngọc, mặt mày trong sạch, thần thái thong dong lại lộ ra một phần thông minh trước kia không thấy, khiến người ta không thể coi khinh nàng. Tân An quận chúa lớn lên vô cùng tinh xảo, Triệu Phác Chân vừa thấy liền có chút thích, cầm mấy cái ngọc liên hoàn cho nàng cùng Quan Âm nô chơi. Quan Âm nô không có bạn chơi cùng, mấy ngày nay Thất Cân không bỏ được bài tập nhiều, nên cũng không đến bồi nàng được. Hiện giờ có một người bạn cùng tuổi thì vô cùng thích, hai người mới một lát đã quấn ở bên nhau cùng chơi.

Vương Đồng không sắm vai vụng về ngốc nghếch như trước nữa, mà rất gọn gàng dứt khoát nói: “Ta nghe nói Đức phi nương nương đang chuẩn bị mở nữ học, nếu không chê ta tư chất nông cạn thì ta nguyện ý phân ưu cho nương nương, không dám nói có thể đưa ra sách lược, chỉ là ở phần tiền bạc ta có thể góp một chút sức mọn.”

Triệu Phác Chân tự nhiên biết trong bụng Vương Đồng đầy tài hoa, mà nàng còn phải chiếu cố Quan Âm nô, vốn cũng đang thiếu người, tuy có Lý Nhược Toàn hỗ trợ, nhưng nàng kia rốt cuộc cũng chưa gả cho người, lại không đủ kinh nghiệm. Vương Đồng chính là đích nữ của Vương gia đại tộc, hiện giờ lại là Vương phi, ở bên ngoài hành tẩu, vô luận là tiền bạc hay nhân mạch cũng đều thuận tiện. Nàng ta lại có thể tùy thời tiến cung, quả thực là người thích hợp để chọn, vì thế Triệu Phác Chân cười nói: “Vậy thì không còn gì tốt hơn, đa tạ ngài.”

Vương Đồng cười nói: “Lúc trước có vài lần có duyên gặp gỡ Đức phi nương nương, chỉ sợ ngài có thành kiến với ta, cũng muốn hoài nghi thành ý của ta, bởi vậy ta cũng không tiện đến thỉnh an. Hiện giờ tân hoàng mới lên, Vương gia nhà chúng ta lại mới từ Thanh Phồn trở về, hắn và Hoàng Thượng lại không phải cùng một mẹ vì thế trong lòng cũng vô cùng sợ hãi. Hiện giờ ta thành tâm thành ý vì Đức phi nương nương làm việc, cũng là vì Vương gia và Duẫn Nương mà suy nghĩ.”

Triệu Phác Chân vẫn luôn khâm phục nàng, lúc này thấy nàng nói chuyện thẳng thắn rộng rãi thì trong lòng cũng thích, cười nói: “Tấn Vương phi quá khiêm tốn rồi, Hoàng Thượng không phải người không niệm tình huynh đệ, Tấn Vương không cần quá lo.”

Vương Đồng lắc lắc đầu: “Hôm nay đi gặp Thái Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng còn lôi kéo tay hắn, trong lời nói rất có ý mượng sức, lại châm ngòi, còn muốn đem Vương gia ngốc kia của nhà ta đứng ra đầu sóng ngọn gió. Ông ta còn nói để Chu Thái Phi tiến cung bồi ông ta, lại có ý muốn trở lại vị trí cũ, nói Đậu nương nương không còn nữa, Chu Thái Phi nên được phong hậu. Lúc mới từ Đăng Xuân Các ra, ta đã nói với Vương gia nhà ta, để hắn đừng ngớ ngẩn tin lời đó. Hoàng Thượng chính là thân sinh đích trưởng tử của ông ta mà ông ta còn chướng mắt, nói gì tới chuyện con vợ lẽ con vợ cả chứ. Chẳng lẽ hắn còn hy vọng ông ta để hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế chắc? Chẳng qua ông ta muốn hắn lộ diện, mà có kẻ ngốc mới tin ông ta. Thái Phi hiện giờ ở cùng chúng ta thoải mái biết bao nhiêu, còn ai nguyện ý tiến cung bồi Thái Thượng Hoàng chứ? Ta cũng nói nếu hắn phạm vào điều ngu ngốc thì ta sẽ hòa li với hắn, để hắn đi làm bạn với Thái Thượng Hoàng, ta cùng Duẫn Nương tự mình sống sung sướиɠ. Mà Vương gia nhà chúng ta nói, lúc ở Thanh Phồn cơm không có mà ăn, ngày ngày ở chuồng bò, làm nông nô bị quất roi, những lúc như thế nào có thấy Thái Thượng Hoàng quản chính mình đâu. Hiện giờ có kẻ ngốc mới tin ông ta, chẳng qua hắn tiến cung thỉnh an để tẫn hiếu thôi. Thật vất vả mới được trở lại cuộc sống thái bình, chẳng có ai điên mà đi nháo chuyện!”

Triệu Phác Chân thật sự cũng bị chuyện này làm cho tức cười, lại cũng biết Vương Đồng đây là sợ Lý Tri Mân lòng mang nghi ngờ với Tấn Vương, nên đến biện bạch riêng với mình. Nàng cười nói: “Còn không phải thế, ta cũng nghe nói đến những lời ngông cuồng của ông ta lúc mới từ Thanh Phồn về, chắc vì ở nơi kia mệt mỏi quá nên mới mê sảng, nói lời không nghĩ, thái y cũng nói vậy. May mắn bên người Tấn Vương có Vương phi khuyên nhủ, lúc này cần tích đức mới phải.”

Vương Đồng cười một cái, thở dài nói: “Nói thật với Đức phi nương nương, lúc trước lòng ta cũng có chút chướng mắt Tấn Vương, cảm thấy hắn là kẻ hồ đồ vô cùng, nhưng dễ lừa, là lựa chọn tốt nhất của ta lúc đó. Vì thế ta mới nghĩ biện pháp gả cho hắn, nhưng kỳ thật vẫn ghét bỏ hắn vô cùng. Nhưng ngày ấy thành phá, vương phủ bị bao vây, binh lính Thanh Phồn chuyên đi lùng bắt phượng tử long tôn làm tù binh. Ngày thường hắn hồ đồ, nhưng ngày ấy lại khó có lúc đảm đương, đem ta cùng Duẫn Nương giấu ở mật thất, tự mình đi ra bên ngoài. Sau này nghe gia nô nói, lúc ấy tưỡng lãnh phụ trách tróc nã hắn nghe nói còn có Vương phi và tiểu quận chúa chưa tìm được thì đánh hắn vô cùng lợi hại, nhưng hắn chẳng nói lời nào, cuối cùng tên kia cũng không có cách nào, chỉ đành lôi hắn đo, hai mẹ con chúng ta lúc ấy mới được bảo toàn……” Nàng ta đỏ vành mắt, khóe miệng lại cười: “Sau đó hắn bị áp giải đến Thanh Phồn, ta được nhà mẹ đẻ cứu về. Lúc ấy ta đã hạ quyết tâm nếu hắn còn có ngày trở về cố quốc thì Vương Đồng ta nhất định sẽ đối với hắn không rời không bỏ, trung trinh như một, báo đáp ơn hắn lấy thân tương hộ.”

Triệu Phác Chân lúc trước cũng chỉ biết Tấn Vương bị bắt, Tấn Vương phi cùng tiểu quận chúa may mắn được cứu về nhà mẹ đẻ, thẳng đến khi Lạc Dương được thu phục mới về vương phủ. Hiện giờ mới biết được ngày đó từng có một màn kinh tâm động phách như vậy. Không thể nghĩ được Tấn Vương Lý Tri Kha luôn kiêu căng ngạo mạn, ngu xuẩn tự đại, thế nhưng cũng có thể che chở vợ con, thật ngoài ý muốn: “Đây mới là hoạn nạn thấy chân tình.”

Vương Đồng gật đầu nói: “Không sai, lúc hoạn nạn mới biết bản tính con người như thế nào! Tựa như Chu Thái Phi của chúng ta trước kia đấu đá cả đời với Đậu Hoàng Hậu, lần này may mắn sống sót lại lập trường sinh bài của Đậu nương nương trong phòng, ngày ngày dâng hương cung phụng. Mà thành phá ngày ấy Hoàng Thượng tự mình trốn đi, còn để Thượng Cung Cục truyền thánh chỉ cho Đậu Hoàng Hậu, lệnh cho toàn bộ cung phi đều phải tự sát tuẫn tiết. Kết quả Đậu Hoàng Hậu lại bỏ qua thánh chỉ kia, mở kho riêng cho cung nhân cầm lộ phí chạy trốn, còn mình thì hi sinh cho tổ quốc. Sau khi Lạc Dương được thu phục, Chu Quý Phi mới nghe được chuyện này từ những cung nhân may mắn sống sót, hiện giờ bà ấy hận Thái Thượng Hoàng thấu xương, nếu biết ông ta còn muốn Thái Phi tiến cung hầu hạ thì sợ là còn hận hơn!”

Triệu Phác Chân không biết trong chuyện này lại có một màn hoang đường đến thế, mà vị Thái Thượng Hoàng này cũng không biết tim phổi làm bằng cái gì mà lại có thể lạnh lùng với vợ con đến vậy, tất cả đều bị ông ta coi như cỏ rác, chỉ một mực khăng khăng với Thôi Hoàng Hậu.

Vương Đồng cũng cười nói: “Thật không hiểu trong lòng Thái Thượng Hoàng nghĩ cái gì, Hoàng Thượng đối đãi với ông ta đã là tận tình tận nghĩa, bên ngoài có người đồn ông ta bị cầm tù, sống không bằng chết, Vương gia nhà chúng ta cũng là kẻ ngốc, hiếu tâm nổi lên mới muốn tiến cung nhìn xem. Kết quả thấy ông ta béo vài vòng so với hồi ở Thanh Phồn, lại có vài vị thái phi hầu hạ, thế mà còn không biết đủ. Theo ta thấy thì Hoàng Thượng nên trị tội những kẻ truyền tin loạn mới tốt.”

Triệu Phác Chân biết nàng ta có thiện ý nhắc nhở, cười nói: “Tấn Vương phi nhắc nhở rất đúng, ta sẽ hướng Hoàng Thượng báo lại.”

Vương Đồng thấy mục đích hôm nay đã đạt được không sai biệt lắm thì mới đứng dậy cáo từ, “Nếu vậy ta xin cáo từ trước, nương nương có việc cứ lo sai bảo, đến Tấn Vương phủ truyền lời là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui