Lấy Thân Nuôi Rồng

Lúc Lý Tri Mân từ trong cung trở lại vương phủ thì Nguyễn mụ mụ cùng mấy cái đại a đầu đang ở trong tẩm điện của Vương gia mà thu xếp. Nhìn thấy Lý Tri Mân tiến vào, Nguyễn mụ mụ cười nói: “Vương gia từ trong cung đã trở lại? Nương nương hôm nay cũng mới kêu nô tỳ cùng Lam Tranh cô nương tiến cung giao phó, nói ngài muốn đi tuần thú đất phong, dặn dò chúng ta phải thu xếp thật tốt đồ vật cần mang theo. Hiện giờ trời còn lạnh, nên nương nương lại thưởng vài kiện quần áo lông mềm nhẹ xuống. Bọn nô tỳ đã sắp xếp cả buổi trưa mới xong đại khái. Cũng may Lam Tranh cô nương cẩn thận, nghĩ đến phái người đi ngự dược phòng bên kia gói lại chút thuốc viên thường dùng, mọi thứ ăn dùng trêи đường cũng đã đóng gói tốt, Vương gia ngài còn muốn nhìn qua không?”

Lý Tri Mân vừa giang cánh tay để Đinh Hương thay quần áo ở nhà cho mình vừa không để ý nói: “Mụ mụ làm việc thỏa đáng, mấy cái này mụ mụ định là được.” Sau đó hắn kêu Triệu Phác Chân: “Đi kêu Văn Mặc thỉnh Thiệu trường sử đến Hoa Chương Lâu, ta có việc muốn thương nghị, ngươi cũng tìm sổ con về Thanh La Huyện ở Ký Châu mấy năm nay mang lên, tìm được thì mang tới tìm ta, ta có việc cần dùng —— lại gọi người viết cái thiệp gửi tới Đậu gia, thỉnh biểu ca có rảnh thì lại đây một lúc.”

Nguyễn mụ mụ xem hắn lại muốn ra ngoài nghị sự, không biết lúc nào mới về hậu viện nên vội cười nói tiếp việc vừa nãy chưa nói kịp: “Nương nương còn phân phó để Lam Tranh cô nương đi theo ngài đi tuần, dọc theo đường đi cũng tiện hầu hạ ngài……”

Lý Tri Mân lúc này đang tự mình cài nút áo, vội vã đi ra ngoài: “Không cần, lần này đi tuần không thể mang quá nhiều người, để Triệu Phác Chân hầu hạ là được rồi, những người khác không cần mang theo.”

Nguyễn mụ mụ ngạc nhiên: “Nhưng đây là nương nương giao đãi……”

“Mẫu hậu bên kia ta sẽ tự đi giải thích.” Lý Tri Mân ngữ khí vẫn ôn hòa như nhau nhưng lại không cho người làm trái, vội đi ra cửa. Triệu Phác Chân nhìn thoáng qua khuôn mặt cứng đờ của Lam Tranh, cúi thấp đầu vội vàng theo hắn đi ra ngoài.

Mắt thấy Lý Tri Mân cùng Triệu Phác Chân đi xa, Nguyễn mụ mụ còn có chút ngẩn ra không thích ứng kịp, rồi sau đó nàng mới hồi thần, vỗ tay nói: “Hại, ta còn phải cho người vào cung truyền một câu, bằng không tương lai nương nương mà biết thì sẽ trách tội xuống.” Nói xong nàng vội vội mà đi luôn.

La Khỉ lúc này bỗng nhiên phụt một tiếng cười. Nàng ta xinh đẹp, cười rộ lên lộng lẫy như hoa hòe. Hoa Uyển thấy nàng ta cười đến cao hứng thì nhịn không được hỏi: “Tỷ tỷ cười cái gì mà cao hứng vậy?”

La Khỉ duỗi ngón tay nhẹ nhàng chọc cái trán nàng: “Đúng là quả cân rơi vào núi bông a. Ta là cười chúng ta này ở giữa cuối cùng cũng phải vô thanh vô tức mà rút lui, trăm tốt ngàn hảo cũng là giành cho người khác đi.”


Hoa Uyển nhìn mắt sắc mặt Lam Tranh càng lúc càng khó coi thì cũng mơ hồ biết mọi người là đang nói Triệu Phác Chân. Nàng tự nhiên là muốn giúp Triệu Phác Chân nói chuyện: “La tỷ tỷ lại nói đùa, Triệu tỷ tỷ chỉ là ở thư phòng hầu hạ, lại có trí nhớ tốt. Vương gia muốn hỏi nàng việc nên mới để nàng đi theo hầu hạ.”

La Khỉ ha hả cười một tiếng: “Ngươi là cái nhìn thì thông minh nhưng trong bụng thì ngây thơ, nói ngươi cũng không hiểu.”

Hoa Uyển hừ một tiếng: “Vậy tỷ cứ nói xem nào.”

La Khỉ nhìn Lam Tranh, duỗi ngón tay lắc lắc, khẽ cười nói: “Cái khác không nói, ta chỉ hỏi ngươi, lúc nàng ta rơi xuống nước được Vương gia tự mình cứu lên, lại an bài ở Hoa Chương Lâu bên kia hầu hạ, không khiến nàng phải làm việc vặt vãnh gì, còn thưởng bảo châu ngự tứ, bái danh sĩ làm thầy, chưởng quản Xuân Minh Lâu, hiện giờ còn thỉnh họa sư dạy nàng vẽ tranh…… Những cái này cũng thôi đi nhưng nàng còn khiến Thượng Quan công tử thần hồn điên đảo —— không phải ta nói ngươi nhưng Hoa Uyển nha, ngươi không có tâm cơ cùng thủ đoạn của Triệu tỷ tỷ thì cố mà ôm chặt đùi nàng, tương lai cũng có thể có tiền đồ tốt.”

Lúc này Lam Tranh miễn cưỡng cười nói: “Hoa Uyển tuổi còn nhỏ đâu, La Khỉ muội chớ trêu ghẹo nàng, nếu có người lắm miệng sẽ cho rằng ngươi bố trí nàng, nếu thế thì thật ra không ổn. Vương gia chiêu hiền đãi sĩ, muốn dùng người tài, chúng ta nên nhanh chóng đi chuẩn bị, đỡ để lỡ việc của Vương gia.”

La Khỉ cười lạnh một tiếng: “Ngươi làm gì mà giả bộ hiền huệ chứ, cũng mệt ngươi có thể giả vờ, ai không biết còn tưởng ngươi là Vương phi nương nương đâu.”

Lam Tranh vốn chính là cố chống đỡ nhưng bị châm chọc thì nhất thời đỏ bừng mặt. La Khỉ cũng không nhìn nàng ta mà tự hất khăn tay, mặc kệ đám đồ chưa sắp xếp xong mà xoay người đi về phòng mình.

Triệu Phác Chân không biết những việc này, nàng ban đầu còn vì Lý Tri Mân dứt khoát lưu loát cự tuyệt Lam Tranh lại mang theo nàng mà cảm thấy có chút quẫn bách nhưng rất nhanh nàng đã bị cuộc nói chuyện làm hấp dẫn tinh thần.

Đông Dương công chúa khả năng đang tự chế tạo vũ khí, Hoàng Thượng mệnh Tần Vương lén đi điều tra sao? Lý Tri Mân cùng Thiệu Khang bàn kế hoạch nửa ngày, định ra những người đi theo cũng kế hoạch hành động, thẳng đến đêm khuya mới để Thiệu Khang rời đi.


Thiệu Khang đi rồi, Lý Tri Mân cũng vẫn về nội viện nghỉ ngơi mà vẫn ngồi ở thư phòng, yên lặng luyện chữ. Hoàng tử từ khi vỡ lòng đều mỗi ngày luyện viết chữ, mà đối với thư pháp này hắn cũng coi như có chút thành tựu. Yêu cầu đối với các vị hoàng tử đều cực nghiêm khắc nên nhiều năm trước Lý Tri Mân đã luyện tập không ngừng nghĩ cho đến nay. Triệu Phác Chân đứng ở một bên giúp hắn mài mực, xem hắn một chữ lại một chữ viết xuống, cũng không theo quy tắc như trước mà bừa bãi viết theo lối chữ thảo.

Ban đêm an tĩnh, Lý Tri Mân chăm chú nhìn chữ mình viết trong chốc lát, bỗng nhiên nói chuyện: “Thiệu Khang là người của phụ hoàng.”

Triệu Phác Chân lắp bắp kinh hãi, trong bóng đêm dày đặc, Lý Tri Mân giương mắt nhìn nàng một cái, trong ánh mắt tựa hồ có băng lạnh ngưng kết: “Cũng là dự kiến bên trong thôi. Ta là đích trưởng tử, trường sử của vương phủ nếu không phải người của hắn thì mới là kỳ quái. Mấy năm nay hắn như có như không dẫn đường ta tập cung mã, tập công phạt, tập mưu lược, tập lĩnh quân…… Hẳn là đều là ý tứ của phụ hoàng.”

Triệu Phác Chân đã không hiểu nổi phương thức ở chung của đôi phụ tử này. Hoàng đế để hắn học tập những thứ đó không phải vì quan tâm đích trưởng tử của chính mình sao? Vì sao Lý Tri Mân ngược lại có phản ứng này? Phụ hoàng luôn vắng vẻ mình nay lại tỏ ra tôn trọng thì không phải hắn nên cảm động đến rơi nước mắt sao? Như thế nào hắn lại có thần thái này, có phải vì hoàng đế phản bội mẫu hậu của hắn không? Nhưng Đậu nương nương đối đãi với đứa con trai này, cũng thật sự là chẳng ra gì. Tần Vương điện hạ, cũng quá khó có thể nắm bắt đi?

Nàng đánh bạo mở miệng: “Hoàng Thượng…… Hiện giờ để ngài đi điều tra Đông Dương công chúa, hẳn là vẫn coi trọng ngài đi? Hy vọng ngài có thể có làm được điều gì đó.”

Lý Tri Mân cười lạnh: “Trù tính mấy năm nay, phụ hoàng tất nhiên là sẽ muốn diệt trừ Đông Dương công chúa, mà muốn diệt trừ nàng ta thì chỉ có nắm giữ binh quyền. Đám quan văn trêи triều đình không đáng tin, Nghiêm Tôn là cái lão bánh quẩy (khó gặm), đám thế tộc huân quý cũng phần lớn bị Đông Dương công chúa cùng với đám cựu thần của Thánh Hậu lung lạc, binh quyền cũng không dễ dàng đoạt. Hắn cần một người chân chính của hắn đi nắm giữ đại cục. Hắn ẩn nhẫn nhiều năm, chính là chờ giờ khắc này, chờ đích trưởng tử nyaf trở thành một thanh bảo kiếm bén nhọn, nằm trong tay hắn, thay hắn bỏ đi chướng ngại, cắt đứt bụi gai, trừ bỏ Đông Dương công chúa, chém ra lanh lảnh càn khôn, để hắn có thể chân chính quân lâm thiên hạ, chấp chưởng ngọc tỉ, làm một người tôn quý nhất.”

Triệu Phác Chân ngơ ngẩn nhìn hắn, Lý Tri Mân nhìn thanh kiếm ngự tứ treo trêи tường, lại cười nhẹ: “Phụ tử đồng tâm, trừ gian trảm ác sao? Dám không tòng mệnh sao?”

Đêm nay có quá nhiều điều cổ quái, lúc Triệu Phác Chân trở lại trong phòng thì cả người vẫn là có chút không tiêu hóa hết những việc gặp qua hôm nay. Hoa Uyển ở trong phòng đã ngủ nên nàng cũng không đốt đèn, chỉ tự mình thay quần áo, đi súc miệng, tẩy rửa rồi liền đi nghỉ tạm. Hoa Uyển lúc này lại bỗng nhiên ngồi dậy: “Phác Chân!”

Triệu Phác Chân hoảng sợ: “Ngươi như thế nào còn chưa ngủ?” Thấy Hoa Uyển ngồi dậy, thì nàng cũng thắp đèn lên. Hoa Uyển ngồi đó ôm chăn, xõa tóc, nhìn nàng: “Vương gia lại lưu ngươi ở lại hầu hạ muộn như vậy sao?”


Triệu Phác Chân gật gật đầu: “Ân, có chút chuyện cần an bài cho chuyến đi tuần.”

Hoa Uyển lại do dự trong chốc lát, hỏi: “Lý ra ta không nên hỏi nhưng chúng ta cùng nhau lớn lên……”

Triệu Phác Chân lại hiểu sai ý, có chút khó xử: “Việc thư phòng theo quy củ ta không được nói ra……” Hoa Uyển nói: “Ngươi nghĩ cái quái gì thế, ta còn không biết quy củ sao? Ta là hỏi…… Vương gia thật sự, muốn thu dùng ngươi làm người trong phòng sao?”

“A?” Triệu Phác Chân ngạc nhiên: “Sao lại nói thế?”

Hoa Uyển thấy biểu tình của nàng thì nói: “Đám La Khỉ đều nói như vậy……” Nàng đem những gì La Khỉ nói hôm nay kể lại rồi thật cẩn thận nhìn thần sắc của Triệu Phác Chân: “Ngươi xem, nàng không nói ta cũng không phát hiện, Vương gia…… Thật đúng là rất sủng ái ngươi.”

Triệu Phác Chân cảm giác được một đạo thiên lôi phảng phất bổ vào trêи đầu mình: “Sủng? Vương gia sao có thể sủng ta?”

Hoa Uyển thấp giọng nói: “Cứu ngươi, thưởng hạt châu, thỉnh sư phó cho ngươi. Mấy cái này không nói, chỉ là mấy ngày trước ta nhớ rõ cái váy hoa thủy tiên của ngươi bị nhánh cây làm rách, lúc ấy Vương gia ở bên cạnh viết chữ cũng nhìn ngươi liếc mắt một cái, qua hai ngày liền không nhân dịp gì mà thưởng vải vóc xuống, để chúng ta làm quần áo……”

Triệu Phác Chân cả người đều không biết nên khóc hay cười: “Sao lại nói cái này, đồ thưởng không phải ai cũng có sao?” Tần Vương sủng nàng? Nàng có lúc nào không sợ hắn moi khuyết điểm mà phạt đâu? Lại ngày ngày giống như đi trêи băng mỏng mà cẩn thận a.

Hoa Uyển nhỏ giọng nói: “Nhưng La Khỉ tỷ tỷ cùng Đinh Hương tỷ tỷ đều thích mộc mạc, chỉ có ngươi thích cái loại hoa hòe hoa sói này a.”

“Còn có mấy người Văn Đồng, Văn Mặc nữa. Bọn họ hầu hạ Vương gia nhiều năm, ngày thường mấy người chúng ta nào dám sai sử bọn họ đâu, ngay cả Nguyễn mụ mụ cũng không dễ dàng mà sai sử bọn họ. Nhưng bọn hắn ở trước mặt ngươi luôn là Triệu cô nương ngắn Triệu cô nương dài, có chuyện cần ra ngoài cũng hỏi ngươi có muốn mang theo cái gì không. Ngay cả Lam Tranh đều biết nếu có việc mà để ngươi đi ddwangf trước hỏi vài vị công công thì thể nào cũng có hồi âm nhanh nhất……”


“Vương gia là người ưa yên tĩnh, hôm kia ngươi không ở trong phủ, nghe nói cái con mèo ngươi nuôi đánh đổ nghiên mực của Vương gia nhưng ngài ấy chỉ cho người ôm đi, một câu cũng không trách mắng.”

“Ngươi luyện tự, ta nghe nói vẫn là Vương gia tự sửa cho ngươi.”

“Còn có ngươi ở bên ngoài, có lần Vương gia có việc cho truyền ngươi, ngươi lại nói bên kia có việc, không trở về. Vương gia tuy nói tính tình tốt nhưng cũng chưa tốt đến mức ấy, đám người trong cung ra như chúng ta có ai dám ở trước mặt Vương gia lỗ mãng như vậy chứ?”

……

Cuối cùng Hoa Uyển vẫn chưa đã thèm nói: “Thấy thế nào cũng giống như ngươi bị Vương gia dung túng ra chút ương ngạnh ……”

Triệu Phác Chân lúc đầu chỉ cảm thấy buồn cười, phản bác vài câu rồi dần dần lại cũng trầm mặc xuống dưới. Những chỉ điểm trong lúc lơ đãng, bắt nàng đọc sách, học tập nhiều kỹ năng, hiểu biết thế sự, những lời hắn nói với nàng dù không chút để ý nhưng toàn là lời không thể để người khác biết. Chỉ ở trước mặt nàng hắn mới nói hết, cái này Hoa Uyển không biết, cũng không có bất luận kẻ nào biết. Nhưng hiện giờ chúng lại loé sáng ở trước mắt nàng.

Hai người chậm rãi không nói nữa. Hoa Uyển trộm nhìn sắc mặt nàng dưới ánh nến phập phồng, thấp giọng hỏi: “Vương gia, có phải thật sự rất thích ngươi không?”

Triệu Phác Chân há miệng thở dốc, muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng lại chỉ chần chờ nói: “Ta…… Cũng không biết……”

“Vậy nếu Vương gia muốn thu ngươi làm người trong phòng thì sao?”

Triệu Phác Chân đem nến thổi tắt, nằm trong bóng đêm, hồi lâu mới truyền đến một câu: “Ngủ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận