Hắn lái xe đi, 1 tay ôm người đang bất tỉnh nhân sự, 1 tay lái xe, hắn cuối xuống nhìn nó dịu dàng.
- Nửa tháng chơi như vậy là quá đủ rồi bây giờ sẽ tới phiên tôi.
.
.
“ đau quá” Nó tỉnh lại ôm cổ ngồi dậy lắc lắc đầu rồi giật mình nhìn xung quanh “đây là đâu, không phải phòng mình” nó đứng nhìn vào gương.
- Áa… cái quái gì vậy trời!
Nó hốt hoảng khi thấy trên người 1 bộ váy cưới trắng tinh, khuôn mặt thì được trang điểm nhạt tôn lên vẻ đẹp hòa nhã, tóc búi cao thêm cái vương miệng nữa,.. nói chung là very good.
Cạch…
- Sao hử em gái- Trí bước vào, trên người cậu mặc 1 bộ le trắng.
- Anh hai, đây là đâu? Sao em lại ở đây? Bộ đồ này là sao? Cả khuôn mặt rồi tóc em nữa? Còn anh mặc bộ đồ đó là sao?
- Túm lại em muốn anh trả lời câu nào của em ????
- Mau trả lời em đi… RỐT CUỘC LÀ SAO?
- Í… con nhóc nàyim coi. Tương lai đây là nhà của em và bây giờ theo anh đi đến lễ cưới. Sắp trễ rồi.
- Lễ cưới, anh cưới vợ à? Ủa mà anh như vậy con nào ngu đến nổi lấy anh vậy?
- Anh đây còn đọc thân vui tánh nhá, đến bây giờ chưa có 1 tấm bồ vắt nách đây. Lễ cưới của em với thằng Thiên đấy, nhanh lên không thì trễ
- Lại là tên Thiên đó, em không đi đâu.
- Con này lì thật.- Trí phóng lên giường bắt nó.
- Á bỏ em ra. Không đi đâu- Nó bay lại định đá Trí 1 cái ai dè Trí chộp chân nó bế nó đí.
Đến nơi, Trí với nó bước xuống. Nó bị Trí lôi xồng xộc vào chỗ pama nó đang đứng
- Pama con không đi đâu- Nó
- Nếu con không đi thí đừng gọi ta là pa nữa
- Pa….
- Mời cô dâu bước vào- Bên trong hô lên
- Zô với chồng kìa ….kkk- Trí giục nó.
Nó không nói gì, lẳng lặng bước vào cùng pa. Từ xa nó thấy hắn trong bộ le đen lịch lãm, mái tóc được chải chuốt kĩ, 1 bên tai đeo hoa màu đen. Nó bậm môi khi hắn cười với nó. Bước lên bục mặt nó méo mó đứng vùng vằng. Hắn trừng mắt nhìn nó. Nó hỉu ý miễng cưỡng khoác tay hắn, mặt quay chỗ khác. Cha xứ đọc “kinh” xong rồi nói câu nó không hề muốn nghe cũng như trả lời:
- Lâm Vũ Thiên con có đồng ý lấy Hoàng Tường Vy dù có ốm đau bệnh tật cũng….( gì gì đó quên rồi)
- Con đồng ý
- Hoàng Tường Vy con có đồng ý lấy Lâm Vũ Thiên cho dù có ốm đau bệnh tật cũng…..
-…- Nó quay mặt chỗ khác nghinh nghinh như không nghe thấy. Hắn nhíu mày nhéo mạnh vào eo nó làm nó giật mình- Con đồng ý- Nó dứt câu liền nghĩ lại rồi cảm thấy tội lỗi với bản thân vô cùng…..- Khoan đã, con….
Nó định nói lại là không đồng ý nhưng ông cha xứ đáng ghét kêu chú rễ hôn cô dâu làm nó trợn mắt hông nói được gì. Hắn cười gian hết biết cuối xuống hôn nó.
Suốt bữa tiệc, nó phải đi tới đi lui để tiếp khách, uống rượu không ít. Lúc hắn nói chuyện với đối tác thì nó 8 với 3 người bạn.
- Chòi oi, bà lấy chồng zòi nha- Khánh
- Kì này pạn Vy nhà ta tiu gòy – Ngọc
- Do ăn ở đó mà. Bạn Vy quậy phá nhà ta sẽ trở thành bạn vy ngoan ngoãn zòi.- An
- Có…ức ai muốn đâu…ức…ức – Nó hơi say rượu
.
.
Bữa tiệc end. Hắn chào vị khách cuối cùng rồi quay qua chỗ Trí đang bế nó.
- Cái con nhỏ này. Tửu lượng kém mà uống cho dữ vào
- Không sao. Để tôi đưa cô ấy về.- Hắn nhận lại “hàng” của mình rồi đưa nó về nhà.
.
.
.
Hôm sau.
- Áaaaaaaaaa….
- Gì vậy?- Hắn nhăn mặt lại mở mắt.Nó thấy hắn mở mắt ra liền hét tiếp.
- Áaaaaaaaaaaaa…
- Em làm gì vậy?
- A……a……a
- Im lặng.- Hắn gắt lên làm nó giật mình im ru.- Cái gì mà la?
- Tại sao anh lại ở đây?
- Nhà anh anh không ở không lẽ ở chuồng heo??
- Nếu vậy tại sao tôi ở đây?
- Em là vợ anh không ở với anh thì ở đâu?
- Tôi không phải là vợ của anh tôi p……..- Chưa nói hết câu lại bị hắn cướp lời
- Ngồi đó quài đi, trễ học rồi kìa.
- Đi học? Chết rồi- Nó phóng ngày vào nhà VS
- Á…….- Nó đột nhiên la thất thanh ( chị dư hơi há)
- Em sao vậy?- Hắn chạy vào hỏi nó
- Tôi nhớ là hôm qua tôi mặc áo cưới mà sao giờ lại mặc bộ đồ này?
- Có gì lạ đâu. Là anh thay cho em đấy, không lẽ em định mặc áo cưới ngủ ?- Hắn trả lời tỉnh bơ
- Tôi giết anh, đồ lợi dụng- Nó nhào tới định cho hắn 1 trận thì bị hắn ôm chặt
- hừm… 6h45 rồi. Cũng trễ giờ anh rồi, thôi thì….- Nói lấp lửng hắn đi đóng cửa nhà tắm rồi bế nó vào bồn tắm mặc cho nó la hét.
T/g không biết chuyện gì xảy ra trong đó nhưng ngồi đây t/g nghe thấp thoáng mấy câu hét của nó:
- Ai cho anh tắm chung với tôi. Đi ra
- Không được chạm vào người tôi. Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra.
- TRÁNH XA TÔI RA.
Rầm…( Làm t/g hết hồn)
Tiếng cửa nhà tắm bật ra, nó mặc đồng phục sộc xệch chạy ra kiếm cặp rồi hốt lấy giày ( gồm giày patin và búp bê, cả dép nữa) quần áo ( đồng phục, mấy bộ đồ thường) rồi chạy bắn khói ra khỏi nhà.