Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước

Vốn định mặc cô nhóc tiếp tục nghiên cứu trên môi mình, nhưng bàn tay non nớt nhẹ nhàng đặt lên vai anh, bộ ngực mềm mại cũng ép lên khuôn ngực rắn chắc của anh, rốt cuộc Chu Luật Nhân không thể không bắt buộc hai người tách ra, ngăn cản tình cảnh mất khống chế.

“Tiểu Thiến……” Anh bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo hai người ra một khoảng.

Bị “Kẻ làm hại” ép buộc dừng lại khuôn mặt đỏ bừng một mảng, ánh mắt mang theo một chút mập mờ.

“Em nên vào nhà rồi.” Giọng nói khàn khàn của anh nhắc nhở.

Nghe thấy câu nói kế tiếp, Sở Tiểu Thiến mới chậm chậm hồi phục tinh thần lại.

“Em không muốn vào.” Âm thanh yếu ớt của cô, ánh mắt lại chăm chú khác thường, cả người tản ra khí thế, khiến Chu Luật Nhân một lần nữa bị bắt phải đầu hàng.


“Tiểu nha đầu……”

“Nhớ rõ nha, em sắp 26 tuổi rồi, sớm đã không phải tiểu nha đầu nữa.” Cô kháng nghị cắt đứt lời anh.

Chu Luật Nhân nhìn cô, đôi mắt lớn xinh đẹp đó cũng cùng lúc trừng lên, bên trong lóe ra sự kiên định, làm anh lại có một hồi loạn nhịp.

“Tiểu cô nương sớm đã trưởng thành rồi.”

Sở Tiểu Thiến trừng mắt nhìn anh, cảm xúc thô rát tỉ mỉ vuốt ve da thịt của cô, vốn là ánh mắt mập mờ, dần dần tỉnh táo lại.

Một câu nói bình thường, nghe vào tai, rõ ràng lại là cự tuyệt.


Cô, ôm ấp yêu thường lần thứ N, lại lần nữa thất bại.

Vốn định tiếp tục đè nén xuống, hoặc hỏi vì sao không tiếp nhận cô, nhưng vẻ mặt mất đi ý cười của người trước mắt, khiến lời muốn nói ra của cô toàn bộ nuốt vào cổ họng.

“Anh thật khó theo đuổi.” Cuối cùng, cô chỉ có thể mếu máo, nói ra câu này.

Cự tuyệt liền cự tuyệt thôi, dù sao không phải lần đầu, tiếp tục tiến lên không phải được rồi sao? Hôm nay tốt xấu gì cũng được một nụ hôn, cũng coi như là có thu hoạch. Trong lòng cô vì thất bại lần thứ N của bản thân mà tự an ủi mình.

Chu Luật Nhân chỉ cười cười, vỗ nhẹ đầu của cô, “Vào nhà đi.”

Thở dài thật mạnh, sau khi nhìn chằm chằm anh mấy giây, vẫn là nghe lời khom nửa người lấy hộp bánh đặt dưới ghế cùng với hoa hồng phía trước, xuống xa, đóng cửa xe, lại không lập tức rời đi, mà là dựa bên ngoài cửa xe.

“Anh Luật Nhân.” Cô gọi anh.

“Hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận