Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước

Phong cảnh xẹt qua bên cửa sổ, từ các nhà cao tầng dày đặc, dần dần chuyển thành nhà trọ, nhà bình dân, ngõ nhỏ.

Xe chạy đã được mười phút, cho dù đầu óc Sở Tiểu Thiến đều là bả đậu cũng có thể biết được, đây không phải là hướng đi tổng công ty.

Nói chính xác hơn một chút, tuyến đường này, là đi về nhà cô.

Hiện tại là chuyện gì xảy ra vậy? Cô không tin hình ảnh ngược xuyên thấu ngoài cửa xe, quan sát người đàn ông đang lái xe.

Tuy vừa rồi trước khi lên xe anh còn cười nói bình thường với cô, nhưng đúng là có một điều kì quái không thể nói rõ, quái đến mức dấu chấm hỏi bay đầy trong lòng cô, còn không biết nên phản ứng thế nào.

Quả nhiên, đến nhà cô rồi.

Ực…… đã đến cửa nhà rồi, cho dù cô tìm như thế nào cũng không được manh mối, vẫn kiên trì mở miệng, “Anh Luật Nhân, không phải……… đi Tổng công ty sao?”

Dừng xe xong xuôi, kéo phanh xe lại. Lúc này Chu Luật Nhân mới quay đầu, nhìn cô.

Anh cứ như vậy mà nhìn cô, trầm mặc không lên tiếng, đến khi bầu không khí quỷ dị trong xe làm cho lông mày Sở Tiểu Thiến nhíu chặt, anh mới chậm rãi lắc đầu.

“Không.”

“A? Không? Anh Luật Nhân, cơ thể anh không thoải mái sao?” Cô đưa tay sờ trán anh, sao kì lạ như vậy?

“Anh không sao, được rồi, hôm nay cho em tan ca sớm, vào nhà đi.” Anh bắt lấy bàn tay nhỏ trên trán, ra lệnh cho tiểu nha đầu.

“Ồ.” Tìm không được manh mối, lông mày cô đang nhíu chặt, đầu óc vì bị thắt buộc nghiêm trọng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, động tác làm theo mệnh lệnh.

Nhưng giây tiếp theo, như là đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Sở Tiểu Thiến quay đầu lại, “Anh Luật Nhân……”

Anh giữ yên lặng, chờ lời nói tiếp theo.

Kì lạ, ánh mắt của anh Luật Nhân thật sự rất kì quái, bình thường cô nói chuyện rất lưu loát làm sao mà bị nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên đầu lưỡi cũng bị chậm trễ lên.

“Anh…… Có muốn vào nhà ngồi một chút không?” Cô hỏi, sau đó lại bổ sung thêm một câu, “Ba em đưa mẹ em đi Hàn Quốc du lịch rồi, ba ngày sau mới về.”

Mời rõ ràng cỡ nào, cũng giống như lời kịch cô đã nói qua không dưới mười lần, hiện tại cho dù đầu óc thắt lại, vẫn là giống như động tác theo bản năng bật thốt lên không ngại, tuy rằng kết cục cuối cùng đều là bị từ chối……

“Được.”


Hả? Nghi ngờ bản thân nghe nhầm, Sở Tiểu Thiến trừng lớn hai mắt không thể tin nổi.

Xong rồi xong rồi, không phải là cô mơ tưởng về anh Luật Nhân quá nhiều, mà bắt đầu xuất hiện huyễn thính với ảo giác đấy chứ?

Không để ý tới cái trợn mắt và tim đập loạn nhịp của cô, dáng vẻ tự nhiên tắt máy xe của Chu Luật Nhân, nghiêng đầu, “Không phải muốn mời anh vào nhà ngồi sao?” Anh vừa tháo dây an toàn vừa hỏi.

“Ồ, à, đúng rồi.”

Tất cà điều này là thật sao? Đến khi Sở Tiểu Thiến đi đến trước cửa nhà trong lòng cô luôn tràn ngập một khoảng cách ngắn ngủi giữa lòng nghi ngờ và không kiên định, hại cô vẫn luôn có một sự xúc động muốn quay đầu lại để xác định, tiếng bước chân phía sau có phải là mình nghe nhầm, hay là cô hoàn toàn nằm mơ, vẫn chưa tỉnh?

Mãi đến khi đứng trước cánh cửa thép lớn vừa dày vừa nặng, trên cửa phản chiếu hai bóng dáng, cuối cùng mới cho cô đáp án, cũng kéo cô quay về “Hiện thực.”

Ôi, đừng nghĩ nhiều nữa, sự thật 90% anh Luật Nhân chỉ vào nhà ngồi chơi, đợi uống xong một tách trà thì sẽ đi ngay, nói không chừng anh muốn đến để niệm niệm cô vì chuyện quảng cáo vừa rồi, niệm chút liền kết thúc công việc……

Nhiều năm kiên trì nhưng đều bị từ chối, không ôm bất kì hy vọng nào với thực tế đầu óc cô liền khôi phục động tác.

Vì cách nghĩ của bản thân cô, trong lòng thở dài buồn bã.

Bất quá…… Cô, nhưng là Sở Tiểu Thiến nha, đâu có thể nào ngoan ngoãn ngồi tại chỗ đợi thức ăn đưa tới cửa? Phản ứng lạnh nhạt của anh cũng không sao cả, dù sao chủ động ra trận là tôn chỉ theo đuổi đàn ông của cô mà, khó có được cơ hội như thế, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Tạo dựng xong tâm lý sẵn sàng, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, quay người lại, hành lễ với anh rồi khôi phục lại nụ cười khẽ, “Tèng teng…… Hoan nghênh đại giá quang lâm, từ giờ trở đi, chính là thế giới riêng của hai chúng ta.”

Vì hành động này anh khẽ cười ra tiếng, “Lên lầu.”

“A hả…… em là vợ yêu hoan nghênh chồng về nhà, không phải tiểu thư thang máy nha.” Nụ cười ngọt ngào lập tức bị phá vỡ.

Chu Luật Nhân không để ý tới lời nói vọng tưởng của cô, lắc đầu cười cười, trực tiếp lướt qua cô đi vào trong nhà.

Nhìn thấy con mồi nhập gia, Sở Tiểu Thiến giơ tay cười mờ ám giống như con mèo, quay người khóa cửa, đuổi theo.

Trước tiên cô đến nhà bếp pha một ấm trà, lúc trở lại phòng khách, chỉ thấy cấp trên của cô thoải mái giống như ở nhà mình, mấy nút áo sơ mi bị mở ra, thanh thơi nằm trên ghế sofa.

Không ngờ tới được nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt như thế, càng chưa nhìn thấy bộ dạng này của anh, nhất thời cô cầm tách trà đứng ngây ngốc một bên.

Ách…… Không sai nha? Anh Luật Nhân kì lạ thật nha……sao cô lại có cảm giác như thế…… Ảo giác anh tỏa ra sức quyến rũ nam tính với cô? A…… Rốt cuộc là anh kì lạ hay là đầu óc cô bị hư rồi?

“Tiểu Thiến, nước bọt nhỏ tới đây rồi.”


Hít vào một hơi, cô chạy nhanh đem nước bọt giấu đi, sau đó cười ngây ngô đưa trà cho anh.

Thấy phản ứng của cô, nâng khóe miệng lên trong lòng Chu Luật Nhân khá hẳn lên.

Lễ vật sự kiện vừa rồi ban tặng, rốt cuộc anh cũng nghĩ thông suốt.

Rõ ràng anh hiểu rất rõ địa vị của mình trong lòng Tiểu Thiến, lại chậm chạp không muốn đối diện, thế nào cũng phải đến hôm nay bị chọc tức mới đồng ý thừa nhận, bản thân sớm đã nhét tiểu nha đầu vào phạm vi sở hữu của riêng mình.

Chính là kinh nghiệm hỏng bét của quá khứ cản trở, làm cho anh từ đầu đến cuối giậm chân tại chỗ, chỉ dám ỷ vào hiểu biết của mình đối với Tiểu Thiến, biết cô không thể nào rời khỏi mình đến khi cô hết hy vọng, mới yên tâm tiếp tục trò chơi ta theo đuổi ngươi.

Bây giờ nghỉ thông suốt, thật sự anh cảm thấybản thân rất kém cỏi, đối với Tiểu Thiến không công bằng.

Nếu cứ tiếp tục giậm chân tại chỗ, anh muốn…… Đánh cuộc thử.

Nói không chừng, tiểu tử kia nhiều lần khoe khoang trước mặt anh có được “Ra – đa Chu Luật Nhân”, sau khi biết được bản chất thực sự của anh, còn nguyện ý yêu anh……

Cho dù trong lòng muốn đánh cuộc thử, nhưng trời sinh tâm tư tỉ mỉ làm cho Chu Luật Nhân không khỏi lo lắng, anh tưởng, bản thân vẫn muốn làm rõ một chút vấn đề trước, mới quyết định có đánh cuộc hay không.

“Tiểu Thiến.”

“Dạ?”

“Tiểu Thiến……”

“Dạ?”

Đến khi gọi hai tiếng, anh mới động thủ, trực tiếp tiến vào bên trong áo da lông ngắn kéo cao tay áo.

“A? Anh Luật Nhân, anh gọi em?” Hai tay bị bắt giơ cao, Sở Tiểu Thiến có thói quen tự mình ăn đậu hủ lúc này mới ngẩng đầu, hai mắt chống lại anh.

“Anh có một vấn đề muốn hỏi em.” Chu Luật Nhân buông tay, làm cho cô khôi phục tư thế ngồi bình thường, “Em theo đuổi anh lâu như thế, rốt cuộc thích anh ở chỗ nào?”

Nhiều năm như vậy, anh vẫn không nghĩ ra, nếu nói đơn thuần bởi vì vẻ bề ngoài, anh tin tưởng điều kiện của cô, sẽ không tìm được đối tượng có chất lượng tốt nhất.


Sở Tiểu Thiến có chút kinh ngạc, vậy mà anh Luật Nhân lại chủ động nói chuyện này với cô? “Toàn bộ nha.” Giây tiếp theo, cô không chút suy nghĩ trực tiếp trả lời.

“Tiểu nha đầu, đáp án này không thuyết phục được anh.” Anh lắc đầu, hoài nghi cô gái nào sau khi biết được tật xấu của anh, sẽ thích chỗ thiếu sót đó.

“Hả? Phải thuyết phục anh sao? Ừ, Để em nghĩ xem……” Lông mày cô khép lại, nghiêng đầu suy nghĩ.

Chu Luật Nhân lộ ra nụ cười yếu ớt, nhìn bộ dạng đáng yêu cố gắng suy nghĩ của cô, kiên nhẫn chờ đợi.

“Có lẽ là quốc nhất, hoặc là quốc nhị……” Sở Tiểu Thiến cô gắng nhớ lại cảnh tượng năm đó, “Khi đó em biết mình thực sự thích anh, mỗi tuần đều chờ anh nghỉ hè trở về, mặc kệ trong lòng tồi tệ đến cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy anh trong lòng của em sẽ rất tốt.”

Quốc nhất…… Có phải quá nhỏ không?

“Cấp ba em mới nói rõ với anh.” Anh nhịn không được hỏi.

“Bởi vì trước đó em vẫn chưa hoàn toàn sửa chữa thành công mà.” Cô đột nhiên hô to, “A, đúng rồi đúng rồi, em nhớ ra rồi, ngày nghỉ lúc em với bạn đến trường đánh bóng, sau khi đánh bóng xong gặp được anh, anh đã cứu em đó.”

Trước đó, bọn họ chỉ được xem là hàng xóm, đối phương quen biết lẫn nhau, lại không có xuất hiện cùng một lúc.

“Lúc trước em rất ngốc, bạn học đều chọc em, rõ ràng em không thoải mái, lại chỉ biết đầu võ mồm làm liều với bọn họ, mỗi lần đều hại bản thân buồn bực muốn chết sớm cho xong.”

Chu Luật Nhân biết lúc nhỏ cô thực sự là như thế, gặp phải uất ức khó chịu, cứ tự mình trốn đi chữa thương.

“Kết quả qua lần đó, đúng lúc cắt đứt lời nói của chúng ta, em còn nhớ trên đường về nhà anh nói với em: ‘Cho dù người khác nói như thế nào, cách nghĩ của bản thân mình mới là quan trọng nhất’ câu nói này, gây cho em sự rung động rất lớn nha.”

“Lúc đó tuy rằng bộ dạng em đen đen tròn tròn, nhưng lại không biết bản thân mình xấu, bất quá mấy người già yêu thích giọng nói và bề ngoài của em viết văn, nói không xứng, không ăn khớp, khi đó em còn nhỏ, rất dễ bị ảnh hưởng, thường tự ti, nhưng sau khi quen biết anh thì khác rồi, con người anh rất tốt, mọi chuyện đều nói ngay trước mặt em, ở cùng anh rất vui vẻ, lòng tin của e cũng bởi vì anh mới được hình thành nha.”

“Em xem anh là thầy giáo?” Nghe vậy, anh không khỏi nghi ngờ.

Tiểu gia hỏa này sẽ không hiểu lầm sự tôn kính thành yêu thích chứ, hiểu lầm nhiều năm như vậy à?

Nếu như là…… Anh sẽ hộc máu.

“Thầy giáo cái gì? Em xem anh là thiên thần để tôn sùng nha.”

Câu nói này, làm cho lông mày Chu Luật Nhân càng nhíu chặt hơn.

Ít nhất thầy giáo còn là người, thiên thần…… là cái gì?

“Đại khái là cảm giác anh cho em đi.” Lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cô tiếp tục nói: “Anh cứ ung dung tự tại, người khác nhìn vào cũng thấy rất thoải mái, từ nhỏ mẹ em đã nói em quá nóng nẩy, thường xuyên loạn tới loạn lui, ở bên anh, trong lòng em cảm thấy rất ổn định, an tĩnh.

Khi đó em cũng không biết cái gì là thích không thích, nhưng mà sau khi phát hiện, nhìn thấy anh quen bạn gái, trong lòng em sẽ rất đau rất đau, nam sinh khác tỏ tình với em em lại hoàn toàn không có hứng thú, mỗi lần gia đình hỏi kiểu người em thích, trong đầu em đều là hình dáng của anh, sau đó sẽ bắt đầu suy nghĩ, nếu người tỏ tình với em là anh thì tốt quá rồi, ở bên anh, em nhất định hạnh phúc tới chết luôn.” Cô nhớ tới đoạn liều mạng sửa đổi chính mình, lại không rõ khoảng thời gian sau việc làm đó đại diện ý nghĩa gì, bản thân cảm thấy mình rất chậm chạp.

Ánh mắt Chu Luật Nhân tỏ ra ôn nhu, xác nhận rồi, cô, động lòng với anh, thiên chân vạn xác*.


Như vậy kế tiếp, chính là vấn đề của bản thân mình.

*Sự thật 100%.

“Tiểu Thiến……” Giọng nói khàn khàn mở miệng hỏi: “Em có từng nghĩ qua chưa, anh thật sự tốt như trong tưởng tượng của em?”

“Em cảm thấy anh tốt không thể nào tốt hơn nữa.”

“Anh nói……” Lời nói của cô, hại anh chột dạ, “Sau khi hai người quen nhau, rất nhiều khuyết điểm sẽ lộ ra, đến lúc em phát hiện hình dáng của em không giống như trong tưởng tượng của em, e rằng sẽ thất vọng.”

“Thất vọng?”

“Đúng, thất vọng.” Anh gật đầu, “Sau đó hai người sẽ vì rất nhiều nguyên nhân mà chia tay.”

“Em sẽ không như vậy.” Nếu bọn họ quen nhau, cô mới không nỡ chia tay với anh, cô còn muốn sinh cho anh nhiều tiểu bảo bảo nữa, “Anh Luật Nhân, anh biết em lâu như vậy rồi, không biết em rất cứng đầu sao?” Nếu dễ dàng từ bỏ như thế, cô cũng không theo đuổi anh nhiều năm như vậy.

“Rất nhiều chuyện, trước khi không xảy ra đều rất khó nói.” Kinh nghiệm quá khứ, khiến anh thấy rõ, “Tiểu Thiến, em biết thời gian anh quen bạn gái đều không dài, có lẽ là bản thân anh có vấn đề rất lớn……”

“Anh có mới nới cũ?” Cô chen vào hỏi, nhưng không đợi anh trả lời, cô giảng giải kịch liệt, “Được rồi, mặc kệ như thế nào, cho dù anh có mới nới cũ, cùng lắm thì cách một thời gian em liền thay đổi tạo hình, làm cho anh đối với em có cảm giác mới mẻ, cách này có thể thực hiện nhỉ.” Cô đều có thể thay đổi thành công hình dáng trước kia, tạo hình bất quá là hạ thấp trình độ bề ngoài, độ khó hẳn là không cao.

“Không hẳn là vấn đề này……”

“Được rồi được rồi, cho dù thế nào đều không phải là vấn đề, mức độ phối hợp của em cực kì cao, anh biết chưa.” Coi anh có vấn đề gì, gặp một cái cô chém một cái, gặp hai cái cô giết một đôi, lúc nào cũng có thể giải quyết, việc cấp bách trước mắt là…… “Anh Luật Nhân, hẹn hò với em đi…. Em rất ngoan rất ngoan, biết nấu cơm, biết làm việc nhà, biết nghe lời, chăm sóc rất tốt, làn da mềm mại vóc người đẹp, chọn em sẽ không thiệt thòi đâu, được không được không được không vậy……” Cô leo lên sofa, nằm co thành hình dáng một con mèo, ở trên người anh làm nũng, chào hàng chính mình giống như nhân viên chào hàng hạng mục của công ty thuận buồm xuôi gió.

Haha, cô nhìn thấy nữ thần may mắn vẫy tay với cô, lần đầu tiên anh Luật Nhân dám nói mấy câu này với cô, hơn nữa còn là anh bắt chuyện, xem ra lần này không thành công liền thành tôm nõn con.

Cho dù thành tôm nõn con… Cô cũng nghĩ cách khiến anh ăn vào trong bụng.

Quả nhiên, dự cảm của cô không sai.

Từ trước đến nay người đàn ông khiến cô ăn đậu hũ rất khó thương lượng, bây giờ lại không ngăn cản mặc cho cô bò lên người anh.

“Tiểu nha đầu, em biết em đang làm gì không?” Ánh mắt anh nhảy lên ánh lửa cực nóng không dễ bị người khác phát hiện.

Vốn là, trong đầu anh ôm ý nghĩ độc thân bình tĩnh, cần phải tuân thủ lý trí, giữ vững khoảng cách với cô mới đúng.

Trên thực tế anh thật sự có, anh cứ không ngừng kéo dài khoảng cách, đi ở phía trước không nhìn cô, nhưng cô cũng cứ có cách đuổi theo anh, tựa đầu ở trước mặt anh, dùng sự chân thành nhất, nụ cười hạnh phúc, một lần lại một lần va chạm vào trái tim anh.

Đến cuối cùng, trái tim vốn không thể gợn sóng, rốt cuộc cũng không thể không đầu hàng với cô.

“Biết chứ.” Ây da, nút thắt này rất khó giải nha……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận