Bọn 12A5 đi ngang qua bỗng dưng xanh cả mặt vì sợ Kenty sẽ nói những điều mà bọn ấy không mong muốn.
-… không có gì… thưa thầy…
-Chuyện gì, em nói đi chứ?
-… THẦY! Bạn ấy bị té rồi bị đập đầu vào cạnh giường nhưng chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ.
-Em ở cùng phòng hay sao mà biết rõ thế?
-Không ạ, bạn Zun kể cho em nghe.
Nó nhanh miệng ứng biến hộ cho Kenty rồi nháy mắt với bọn con trai dưới biển mau lên kéo Kenty đi, nó thì tiếp chuyện…
-Thầy ơi, tụi em phải tranh thủ đi nhặt vỏ ốc nữa, thầy cứ hỏi như thế thì lớp em mất đi một người rồi, em đi đây, buổi sáng nóng nực nhé thầy, haha.
Nó cười lớn rồi nhanh chóng cầm nguyên cái thùng nước to của lớp nó đã uống hết. Con Boo cũng nhanh chóng chạy theo sau không quên đá mắt chọc ghẹo ông thầy, cách đây hai bữa có trận dìm nước ngoạn mục mà, hehe.
___________
Kenty muốn trở về phòng nằm nghĩ…
-Ở lại với cả lớp đi, chỉ còn ba ngày, cậu không thể ngủ mãi như thế được.
Mèo gọi theo và Kenty dừng chân lại.
-ĐÚNG RỒI ĐÓ! CẢ HAI NGƯỜI NGỒI TRÊN ĐẤY MÀ ĐÀO ĐẤT TÌM VỎ ỐC ĐI, KHÔNG CẦN XUỐNG ĐÂY ĐÂU._ Nó từ xa hét lớn vào trong khi con Mèo nói đâu có lớn, công nhận là nó thính thật, hay là do đoán mò giỏi cũng không biết.
-Ừ, Ở ĐÂY ĐI KENT… NÀY RA XA TÌM ỐC LỚN KHÔNG?_ Hắn cũng châm thêm.
-ĐƯỢC, VỎ ỐC NÀO LỚN HƠN THÌ ĐƯỢC QUYỀN NHẤN NƯỚC NGƯỜI CÒN LẠI, Ô-KÊ.
Hắn và nó lại cái trò cá cược, đấy rồi lại đủ chuyện xảy ra cho xem.
………
Cả bọn hăng say mò ốc, lâu lâu lại ném cát vào mặt nhau. Ở từ xa nhìn về phía biển ai cũng thấy rõ rằng lượng học sinh tắm biển được chia làm hai và tách xa nhau. Một bên là lớp nó còn bên kia là 12A5.
…
..
.
Rồi khi hai tiếng đồng hồ trôi qua, trời lên nắng đã lâu và tụi nó như kiệt sức. Lớp nó công nhận là lực không tả được. Nhìn về bên kia chỉ mới 2 bình nước còn lớp nó thì đã được gấp đôi rồi. Chẳng qua nhờ mấy con ốc lớn của nó mang về làm cho thể tích tăng đáng kể. Nói đến đây thì ai chẳng biết dụ cá cược kia của tụi nó thế nào rồi, hắn bị dìm nước đến xanh cả mặt còn nó thì cũng kiệt sức vì nhấn nước hắn quá khí thế, haha.
-Này, tha cho anh đi chứ.
-Suỵt, sao lại xưng như thế, bị phát hiện thì sao?
-Ờ thì… KHÔNG CHƠI VỚI CÔ NỮA.
-NÀY, SAO LẠI LỚN TIẾNG VẬY HẢ, VẪN CÒN THIẾU MỘT LƯỢT, LẠI ĐÂY, … NHANH LÊN…
Hắn bắt đầu bơi ra xa hơn để chạy trốn nó, nó thì dư sức đuổi theo, sống công bằng sòng phẳng quen rồi nên phải đòi được nợ mới chịu.
_______________
-Này, hai đứa nó bơi ra xa thế lỡ có chuyện gì thì sao?
Con Boo lo lắng vì chỉ ra xa, nhỏ Tiểu Quân cũng gật đầu nhưng biết làm sao khi nhìn ra xa chỉ thấy 2 chấm nhỏ bên tận vách núi bên kia cơ chứ.
Mèo cũng vì thế mà đứng dậy chạy ra nhìn xem nó và hắn đang ở đâu. Riêng Kenty lúc này, chẳng ai để ý đến cậu ấy nên cậu ấy chẳng buồn suy nghĩ mà đứng dậy bỏ về phòng, tắm và lại tiếp tục ngủ.
Mèo quay lại và không thấy cậu ấy đâu, nhìn về hướng phòng của Kenty thì cánh cửa ấy vừa đóng.
Boo đi lại và vỗ vai Mèo:
-Này là đừng có tỏ vẻ nuối tiếc vậy chứ, người ta phát hiện hết đấy.
-Có tiếc nuối gì đâu, mà tại vì,.. là…
-Cô ạ, ai mà chẳng biết cô thế nào với cậu ấy. Cố gắng lên nhé, ngoài cô ra thì không ai làm cậu ấy lung lay được đâu, hehe.
Con Boo cười hiểm rồi lại tung tăng chạy ra biển. Mèo thôi không nhìn về hướng ấy nữa, chuyển ánh mắt ấy về bên lớp bên kia.
Nắng gay gắt và bọn bên kia không muốn thua nên hăng say và nhiệt tình vô cùng với chuyện đi mò tìm vỏ ốc. Mèo bỗng mỉm cười khi thấy lớp bên ấy cũng vui không kém lớp của con bé. Nhưng đâu đó, những ánh mắt buồn và những đôi môi không hé nụ cười dù rằng xung quanh rất nhiều niềm vui. Con nhỏ đã gây chuyện với Boo buồn bã bỏ về phòng trong khi tên Gia Huy thì không quan tâm tới, mãi ngồi đắp cát lên chân sau đó thì để sóng biển rửa sạch.
-Boo, cái tên ấy “body” chẳng thua gì bọn con trai lớp mình nhỉ, hihi?
-Mày thôi đi, đẹp để làm gì, đểu cũng thế thôi.
-Chẳng phải trước kia mày thích loại con trai có nhan sắc lắm sao, nay lại phản ứng mãnh liệt thế.
Tiểu Quân chẳng mấy khi có chuyện gì đó đáng để chọc tức nhỏ Boo.
-Trước khác, giờ … khác… đừng nhắc nữa.
____________
Mèo chợt phì cười khi nhỏ Boo bảo không quan tâm ấy vậy mà lâu lâu lại nhìn về hướng ấy. Rồi đến khi con nhỏ đánh vào đầu mình mấy phát rõ đau, tập trung cao độ vào việc mò vò ốc thì lúc này đến lượt bên kia…
“ Chẳng hiểu hai người này thế nào nữa. Lúc thì người này nhìn, lúc thì đến người kia ngắm. Chẳng nhẽ vì chuyện này mà bạn gái của tên ấy mới gây chuyện với Boo nhỉ. … Chắc lại vậy, lập luận duy nhất có thể và không cần chứng minh, hèhè”.
Mèo cười rồi gật đầu đắc ý, con bé ít khi để ý đến chuyện của người khác ngoài trừ Quậy, nhưng nay lại để chút sự quan tâm ấy bạn cùng phòng, Mèo phát hiện có nhiều điều thú vị sau khi khám phá ra.
“ Quả là ánh mắt của cậu ấy không mang tính chất đểu. Nếu tình cảm có thể định nghĩa được thì nó cũng trở thành môn Toán hay Lý hay Hoá gì rồi, đằng này thì mình thấy cậu ấy cũng không đến nổi bị nhỏ Boo gọi là đểu”…
____________
Trong khi nhỏ Mèo “thần kinh” này rãnh rỗi không có người để quan tâm thì tự mở chiến dịch bình luận tự do trong suy nghĩ về người khác. Một tiếng đồng nữa lại trôi qua và cũng không lâu nữa đến giờ dùng cơm trưa rồi…
___________
Hắn và nó lên bờ rồi, nhưng bờ ở đây không phải là chỗ bọn lớp nó tập trung mà là tận cái nơi mà mỗi sáng hắn thường lôi nó ra để mở những trận cãi nhau cho đỡ phải quên hình ảnh của nhau.
-Này là anh vào bờ trước, tới lượt em rồi đấy, haha.
Nó ngượng cười để tạo không khí hoà thuận, chẳng dễ gì hắn lại bỏ qua cơ hội dìm nước nó.
Kéo tay nó xuống biển lần nữa nhưng nó thì cố chống cự cho đến khi cả hai té xuống cát, nó thì cố bám vào cát biển mềm nhũn, còn hắn thì cố gắng kéo chân nó để lôi cho bằng được nó xuống nước.
-EM ĂN GIAN MÀ LẠI CÒN CỐ CHẤP NỮA.
-LÀM GÌ CÓ, EM CHỈ CÁ VỚI ANH VỤ BẮT ỐC THÔI, AI LẠI CÁ CƯỢC VỤ BƠI VÀO BỜ TRƯỚC ĐÂU.
Hắn không đôi co nữa mà tiếp tục lôi nó xuống nước cho bằng được. Nhưng rồi do cái việc bị dìm nước nảy giờ, hắn kiệt sức và thôi không cố gắng nữa.
-Này, đã thế thì bù cái khác đi chứ, em ăn gian thật đấy.
-Anh mới ăn gian đấy.
-Được rồi, bỏ chuyện này, vụ cá cược trước của em, anh vẫn chưa đòi.
-Chẳng phải sáng nào em cũng ra biển cùng anh à?
-Hay nhỉ, ngay cái lúc ai cũng ra biển cả thế này, không tính.
Nó không thèm cãi lí với hắn nữa mà chạy dọc bờ biển rồi mới xuống nước bơi về chỗ bọn lớp nó đang mò ốc. Hắn cũng phì cười và bơi theo sau cho đến khi bơi ngang hàng với nó.
-Chắc là, mọi người biết cả rồi nhưng không nói thôi.
-Không biết đâu, mọi người vẫn nghĩ đơn giản là hai đứa đang bơi đua với nhau thôi.
-Ừm… mà anh chỉ vừa hết bệnh, em nở đối xử với anh thế đấy hả, dìm nước như thế anh có bị gì thì ai … yêu em… hả?
Nó chợt bị sặc nước khi vừa chuẩn bị lặn xuống. Ấy rồi thì nó vùng vẫy theo kiểu là không bơi được nữa, nhưng cũng chỉ có như thế mà hắn vội vã kéo nó lên vào ôm nó lại.
-Em có sao không, Quậy?
-Không sao,… **ặc**, chỉ là bị sốc thôi, haha, ai yêu anh đâu mà lo là anh bị gì.
-Thật không?
-Thật mà.
Hắn buông nó ra rồi bơi ra thật xa với bờ hơn, buông lỏng cả hai tay hai chân để có thể chìm xuống dưới.
Riêng nó lúc này thì cười khoái chí vì cứ nghĩ hắn đang làm lẫy.
-ZUN À, EM CHẲNG CỨU ANH ĐÂU.
-…
-LÊN ĐI CHỨ, CHẲNG VUI GÌ CẢ…
-…
-ZUN …
Nó gọi hắn và hắn thì không trả lời, cứ như thế được chừng mười giây, nó hoảng loạn và lặn xuống tìm hắn………