-Zun à, tĩnh lại đi, đừng có giỡn như vậy chứ.. Zun à … ZUNNNN….
Hắn nằm ngay đơ ra đấy chẳng trả lời,…
-Này là em không muốn làm cái kiểu như lúc mới gặp đâu đấy, mặc kệ anh chết anh sống đấy, Zun à.
Nó cứ ngồi đó mà lay người hắn, hắn thì vẫn bất động không trả lời hay có biểu hiện gì cho thấy sự tĩnh lại.
Nó đành áp sát tai vào lồng ngực hắn để xem tim hắn còn đập hay không, nhưng rồi thì bàn tay ấy ôm lấy nó…
-Này, chơi gì kì vậy hả.. này…
-Cảm ơn đã cứu tôi.
-Gì vậy, có buông ra không cái tên giun đất này.
-Haha, anh chỉ muốn “preview” lại cảnh hôm ấy thôi, có phải là từng nghĩ anh sẽ thế này không?
-Oải, cái vế trước thì có chứ cái cảnh ôm này thì không có đâu, người ta thấy bây giờ.
Hắn buông nó ra trong khi nó thì cố vùng vẫy để thoát khỏi hắn. Ấy rồi thì hắn ngồi cười khoái chí không tả được, may rằng nó thông minh không để hắn lừa đến mức phải hô hốp nhân tạo, haha.
Hắn cười khi nhìn gương mặt bực bội của nó, cái cảnh nó kéo hắn vào bờ nhìn thật nực cười, chẳng hiểu sao nó lại lôi chân hắn như kéo lướt ấy.
-Nhắm mắt lại đi, mắt em dính cái gì kìa?
Nó đang cáu giận thì thấy mặt hắn có vẻ nghiêm túc, ừ thì cũng đang thấy khó chịu ở khoé mắt nên nhắm lại để hắn lấy giúp cái gì đó ra.
… … … … … …
Hắn lại gần hơn và lấy cái gì đó ra ở khoé mắt của nó, xong thì bàn tay hắn không vội vàng rời khỏi gương mặt của nó. Nó mở mắt ra và thấy hắn vẫn đang mãi nhìn nó…
… Bàn tay hắn đưa dần xuống cổ nó, nó bắt đầu lạc vào cõi vô thức và tiếng *teee* mà nó từng nghe được lúc ở nhà hắn, cái lúc mà hắn gần sát nó đến thế này… xuất hiện một lần nữa.
Dần dần mắt hắn nhắm lại, gương mặt hắn xoay nghiêng dần rồi thì chạm vào môi nó. Nó như không còn biết mình đang nghĩ gì, cảm giác khó tả dù một lần hắn từng để nó cảm nhận cái cảm giác này.
………………….
…. Lại một lần nữa hắn hôn nó……
………………………………………………….
Thời gian như không còn trôi nữa, không gian như dừng lại, như một bức tranh đẹp, có nó và hắn. Gió biển như không thay đổi lực và chuyển hướng nào cả, chỉ riêng hắn vẫn đang thay đổi tư thế mà thôi, hihi.
Rồi khi bàn tay hắn rời khỏi cổ của nó, hắn ôm nó nhưng mắt hắn vẫn không mở ra.
-Không ai phát hiện và em thì không được nổi giận với anh đấy.
-…
_____________
“ Mình sẽ luôn bên nhau nhé em, cho dù bao gian nguy khó khăn…
Một tình yêu sâu trong trái tim, anh dành cho riêng em biết không?... “…
________________________
AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Tiếng thét thất thanh từ thằng Phương,..
-Gì vậy?_ Abbu giật cả mình và quay sang nhìn thằng Miss đang hoảng loạn bơi ra xa hơn.
-Abbu ơi… chết tao rồi… tao bị… bị…
-Bị gì, đừng bảo hăng say giỡn quá làm mất cái quần rồi nhé, haha.
-…
-Gì thế, im lặng như vậy đừng bảo là tao nói đúng rồi đấy nhé.
-AAAAAAAAA, mày đừng có chọc tao nữa, về phòng lấy dùm tao cái khác đi Abbu, tao xin mày đó, Abbuuuuuuuuu…
-Hahaha, cái gì ….. mày nói thiệt đấy hả,…. Haha, trời ơi,… đau bụng… haha….
Cả bọn lớp nó cũng cười lớn làm cho cái lớp bên kia đưa ánh mắt không mấy thiện cảm mà nhìn. Cả bọn làm lơ và bơi xa chỗ thằng Phương hơn, chỉ còn mỗi tên ấy bơ vơ không dám lại gần bờ… bó tay.
-Tụi bây sao lại đối xử với tao như VẬY? HẢ?... AAAAAAAAAA
-… Này Phương à, có chuyện gì thế?
Mèo đứng dậy khi thấy có chuyện gì đó có vẻ vui đang xảy ra. Rồi thì mặt thằng Phương mếu máo chuẩn bị cho tiết mục năn nỉ.
-MÈO, VÀO TRONG ĐI, KHÔNG CÓ GÌ ĐÂU…
-MÈOOOOOO !!! GIÚP PHƯƠNG ĐIIIIIIIIII….
-Ờ ờ, Phương bị làm sao?
-VỀ PHÒNG PHƯƠNG LẤY GIÙM PHƯƠNG CÁI… cái… cái……
-Cái gì nè?
-…
Abbu cười lớn rồi đi lại gần Mèo hơn và nói nhỏ, sợ rằng cứ tiếp tục thế này thì thằng Phương sẽ oà khóc giữa biển không chừng. Nhưng rồi thì Mèo cũng không nhịn được cười và ra dấu hiệu “Ok” với thằng Phương khiến cậu nhỏ thở mạnh như vừa cầu xin ơn trên ình một thiên thần hộ mệnh, không ác như cái bọn ma quỹ lớp nó.
_____________
Cũng đã gần 11 giờ và chỉ còn 1 tiếng nữa để hoàn thành nhiệm vụ “Cơm trưa”. Sẽ tội cho tụi nó nếu hôm nay lại không được ăn.
Mèo đi về hướng phòng của bọn con trai để lấy hộ thằng Phương vật quý nhất với cậu ấy lúc này. Cái người mà hạng nhất trong cuộc thi Miss mà để lộ hàng thì cuộc đời cậu ấy sẽ chẳng còn gì, haha.
Mèo quên rằng là Kenty về phòng nên trông con bé không có gì lo lắng, ung dung mở cửa phòng từ chìa khoá của Abbu đưa, ấy vậy nên có thêm một chuyện động trời động đất nữa xảy ra…..
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!. Dạo này tụi nó cứ thích luyện giọng.
Bàn tay ai đó nhanh chóng bắt lấy cổ con bé và tay còn lại thì bịt ngay cái miệng đang hét hết “volume” có thể, mắt con bé mở to và tim con bé lúc này ai biết nó đập cỡ nào không, xem nhịp tim con thỏ thì biết nó nhanh cỡ nào, haha.
Suỵt !!