Suỵt !!
Kenty cũng hoảng hốt và chụp vội lấy miệng con bé, nhưng chắc vì quá gấp gáp nên cậu ấy vô tình để rơi cả chiếc khăn xuống đất. Rồi thì việc thấy thân trên của cậu ấy đủ khiến con bé hét lên như thế, thủ hỏi nếu luôn thân dưới cũng phơi bày thì con bé thế nào…
… ngất ngay tại chỗ…
Phải là phải giải thích rằng cậu ấy cũng may là có “underwear”, lỡ như không có thì chắc….. ôi cái tảng băng bị đập nát và banh chành mất. Kiểu nào thì cũng may rằng tên Kenty còn chụp ngay lại cái âm thanh ấy, không thì sẽ không biết còn bao nhiêu người thấy được cảnh lúc này nữa.
-Này, tĩnh lại đi…
Cậu ấy sau khi mặt lại quần áo đàng hoàng thì lay người nhỏ Mèo vậy, con bé cứ nằm ngây đơ ra đấy chẳng nói cũng chẳng mở được con mắt nào…
______________
Cái tên này cũng chẳng hiểu nổi vì sao mà cái nhà vệ sinh đâu có nhỏ đâu, lại không thích mặc đồ trong ấy, lại cứ muốn ra ngoài thay đồ. Rồi thì số trời đưa đẩy đẩy đưa con bé vào phòng và rồi thì sự kiện “kinh khủng” nhất với cậu ấy trong ngày hôm nay là chuyện này đây.
…
-Này, đừng có khóc nữa…
-Không đấy…aaaaa……..
-Thế vào đây làm gì?
-Bộ muốn à…
-…
Kenty không muốn đôi co vì đó giờ cậu ấy cũng không thích như thế. Mà cũng một phần là do Mèo đang khóc lóc bực bội, trông con bé khó chịu và cọc cằn với cậu ấy.
-Lỡ như cả bọn con gái vào thì thế nào, bình thường à…
-…
Kenty thở dài vì cậu ấy thừa biết con nhỏ khó chấp nhận được chuyện này, trong mắt con bé cậu ấy là một người con trai kín đáo, cẩn thận và không muốn một ai có thể hiểu mình. Thế mà hôm nay thì coi như thấy sạch cả rồi, chừa vài chỗ không được phép thấy thôi. Kenty, cậu ấy ngượng nhưng càng nói nhiều hơn thì cái sự ngượng ngùng ấy càng tỏ rõ, vì vậy im lặng luôn là giải pháp tốt nhất.
Mà suy đi tính lại, chẳng ai lại “vô duyên” như nàng Mèo cả, tự dưng lại khóc um xùm cả lên, sốc đến thế cơ đấy.
-Này là đừng có khóc nữa, người thiệt thòi có phải là cô đâu.
-Này là sao không thiệt thòi, người ta chưa bao giờ nhìn một ai sạch sẽ từ đầu đến cuối như vậy đâu.
-Ờ thì… … …
Mèo thôi không muốn nghe nữa vì có lẽ chuyện này ngoài sức tưởng tượng của con bé, bất chợt mất hình tượng đẹp từ cậu ấy, Mèo bỗng bực bội và cầm ngay cái quần của thằng Phương bước ra khỏi phòng,…
Kenty nắm tay con bé lại…
-Đừng nói cho ai về chuyện này đấy.
Mèo không thèm trả lời và đưa ánh nhìn đầy bực tức cho Kenty sau đó thì cậu ấy đành buông tay cho con bé đi ra.
Đấy rồi sau khi Mèo đi rồi, tên ấy đập tay vào trán mình, có vẻ như chuyện này cũng ngoài sức tưởng tượng của cậu ấy chứ huống gì con bé.
Làm cách nào để xây dựng lại hình tượng đây, chắc có lẽ nhờ chuyện này mà “bạn” Kenty khó lòng nào mà chọc giận nhỏ Mèo.
_____________
-MÈO, em sao thế…
Abbu đi về hướng con bé khi thấy mặt con bé đỏ bừng, lại còn đi lâu như thế. Nhìn từ xa thì mặt thằng Phương sáng rực lửa khi thấy cái quần của mình đang trên tay của nhỏ Mèo.
Cơ mà việc hỏi thăm của Abbu chỉ dạng xã giao thôi, thực chất thì…
…
-BOO À, DẪN MÈO VỀ PHÒNG ĐI, CÓ VẺ MÈO MỆT RỒI.
Cậu ấy giật phắt lấy cái quần và nói vòng vo với Boo, con Boo cũng hiểu và nhanh chóng lôi Mèo về phòng trong khi thằng Abbu hướng về phía của thằng Phương.
-Này Phương, cần cái này hả?
-Ừ ừ, đưa cho tao nhanh lên.
-Sao được. Lên đây lấy, mày còn “under” ở đó mà lo gì, haha.
-Này… Abbu… Này… mày ác vậy hả?
-Thế thì giúp tao đi, chuyện hôm trước ấy.
-Thôi, không được đâu, tao hứa với thằng Zun rồi.
-Vậy thì thôi.
Ấy rồi thì Abbu cười đểu và ném ngay cái quần ra xa bờ hơn, te te la cà với bọn cùng lớp dọc bờ biển. Thằng Phương mếu máo và như muốn khóc luôn tại biển ấy, đường nào thì lặn tìm cái quần kia đã khó, mà lên bờ lấy cái quần này cũng không dễ dàng, thân hình thằng ấy mà phô bày cho thiên hạ thấy thì thiên hạ sẽ còn nóng giận hơn cả con Mèo lúc này nữa cơ là, haha….
Ngày vui không hẳn kết thúc vào một buổi trưa đơn giản như thế, và cũng chỉ vài tiếng đồng hồ, vài chuyện đáng ghi vào lịch sử đã xảy ra, ôi trời…