Bóng dáng người con gái cúi gầm mặt xuống và khóc nức nở, tiếng khóc như xen lẫn vào tiếng sóng khiến những bước chân ngày một gần, ngày một cảm thấy đau thắt.
Gia Huy, dù tên ấy biết rằng cái tình cảm với nhỏ Linh đã gắn rất chặt, không chỉ ở giới hạn tình yêu mà còn xa hơn nữa. Rồi thì hình ảnh Boo hiện ra như một vết gạch chéo màu đỏ trên nền chữ xanh của một bài kiểm tra vậy. Dù biết rằng đó là một cái cách yêu “đểu”, nhưng phải làm sao khi trong tim tên ấy có những biến đổi quá lớn mà hiện tại tên ấy có muốn thay đổi hay quay lại cũng không thể.
-…
…
Đã đứng trước mặt con nhỏ nhưng Gia Huy không thể thốt nên lời, cái hôn gượng ép và đầy chất “bạo” ấy khiến ột trái tim mạnh mẽ trở nên không còn sức sống, một chút tình cảm nào đó như chợt loé lên lại biến mất ngay lập tức, thay thế vào đó là sự sợ hãi.
………
Cứ như thế, Gia Huy, cậu ấy vẫn đứng như thế chờ đợi những tiếng khóc ấy nhẹ giọng đi và mất hẳn. Nhưng cậu ấy không thể chờ đợi đến lúc ấy được…
-Boo à…
-… BIẾN NGAY ĐI !
-…
-… TÔI NÓI LÀ ANH BIẾN NGAY ĐI.
Gia Huy ngã đầu gối xuống nền cát và nắm lấy bàn tay đang ghì chặt vào đầu gối.
-Tha thứ cho tôi.
-… anh biến đi cho tôi nhờ, hức… như thế đủ rồi, tôi không đủ sức để đùa với anh cho đến khi anh chán, anh hiểu tôi nói gì chứ.
-…
Tên ấy im lặng và lấy ra từ trong túi quần của mình sợi dây chuyền. Có lẽ tên ấy hiểu Boo đã bị sốc đến mức nào và việc bây giờ có thể xoa dịu là sự im lặng.
Đưa sợi dây chuyền ấy vào lòng bàn tay của nhỏ Boo khi gương mặt ướt lệ ấy như đang van nài sự biến mất của cậu ấy lúc này.
Gia Huy rời đi ngay lập tức vì không muốn Boo thêm khó xử, một phần nếu cứ ở đấy, chắc cậu ấy khó lòng nào gạt đi sự cắn rứt đang ngày một nhấn chìm mọi suy nghĩ của cậu ấy.
Những bước chân ngày một xa hơn, Boo nhìn theo với ánh mắt đau khổ nhất…
“ Sao lại đối xử như thế với tôi cơ chứ? Tại sao hả?”
Sợi dây chuyền vẫn nằm trong tay nhỏ Boo, đèn ở khu tổ chức hoạt động bắt đầu sáng, mọi chuyện mong hãy kết thúc nhanh chóng trước khi lại có thêm những chuyện rắc rối khác xảy ra.
__________________
-Quậy à, ổn định lớp đi.
Mọi người tập trung đầy đủ và 4 giỏ phiếu được đặt trên bàn. Tên của bọn nó đã được bỏ đầy đủ trên ấy, một trò chơi không mấy mới lạ nhưng sự bắt cặp vô tình sẽ làm cho sự cuộc đáng để xem hơn.
-Chắc các em cũng biết luật chơi vì sự sắp đặt bốn chiếc giỏ phiếu ở đây đã rõ phải không. Mỗi bên sẽ cử ba đại diện lên bóc thăm, một người chọn hai phiếu để ghép đôi, nhớ rằng cuộc thi mang tính chất giải trí nên nếu có phát sinh những vấn đề nào đó thì mong trách nhiệm ấy không được quy về thầy, ô kế, haha.
Cả bọn cười rầm rộ cả lên vì biết rằng những hoạt động của “lão sư” không mấy bình tĩnh này sẽ chẳng hay ho gì đâu.
Mèo ngáp ngủ và gục lên gục xuống bên vai của Quậy. Cả tên Kenty bây giờ muốn ngủ cũng không được vì bị cả bọn kéo ra. Cũng chẳng hiểu vì lí do gì nhưng chắc lớp nó có những trò hay muốn được thưởng thức ngay lúc ông thầy giải giới cho tụi nó thế này.
Nhỏ Lan lặng lẽ viết viết gì đó xong thì bỏ ngay vào túi quần của mình. Đại diện của bên nó lên gồm có nó, nhỏ Lan và Zun.
Cả ba đứa đều cười nham hiểm rồi thì bóc thăm.
_______________
Hai bên tay của ông thầy gồm 6 miếng giấy nhỏ chia đều hai bên, một bên là ba nam một bên là ba nữ. Nó có vẻ muốn chơi xấu ai đó nên khoái chí không tả được. Còn riêng hắn thì cứ nhếch mép cười như sắp cài xong boom nổ chậm vậy. Mỗi nhỏ Lan là bình thản trở về với sự tình rằng là con nhỏ đã chọn xong cặp chuẩn bị được ghép đôi bắt buộc.
-Đây là phiếu của Lan, cặp đầu tiên của 12A1 sẽ là… Ái và Khang. Mời hai em bước lên.
-CÁI GÌ ???
Mèo mở to cả mắt khi nghe tên mình. Không thể nào là Abbu, kiểu như thế thì con bé sẽ chẳng biết xử sự thế nào trước mặt Kenty. Nhưng có lẽ nét mặt của Kenty chẳng có gì là nghiêm trọng cả, cố giấu hay là không quan tâm thật thì không biết.
Abbu khoái chí liền đi lại và kéo tay Mèo đứng dậy đi về phía của thầy giám thị.
-Cặp thứ hai sẽ là …. Ây chết,… Abbu nhặt lại giúp thầy.
Ông thầy chưa kịp mở ra thì những miếng giấy nhỏ bị gió thổi bay. Abbu phải phủi cát và nhặt lên giúp và rồi thì vô tình thấy tên của những ai trong 3 mảnh giấy bị rơi xuống, Abbu không vội đưa lại hết cả ba.
-Nè thầy, để em giữ giúp hai tờ này cho, thầy mở xong hai mảnh giấy kia rồi em đưa, không thì lại bay.
-Ừ, thằng nhóc này được cái có lý.
Abbu vội đưa mảnh giấy có tên nhỏ Lan cho ông thầy. Chẳng biết đứa nào lại ghép nhỏ Lan với cái mảnh giấy kia.
-Phương và Lan, ôi thật trùng hợp, Miss của làng nhà 12A1, nào mời hai em.
-SAY WHAT?
-GÌ VẬY?
-SAO LẠI THẾ?
Người thứ nhất là thằng Phương, tên ấy la toáng lên khi nghe đến tên mình được bắt cặp với nhỏ Lan. Lan thì không viết tờ giấy ấy, thậm chí còn không biết là Zun hay Quậy vô tình chọn hay là sắp xếp sẵn nữa, tuy vậy nhưng nhỏ Lan có vẻ khoái chí.
Người thứ hai là hắn, hắn la lên chẳng qua là sự sắp đặt của hắn hình như đã vô tình bị hoán đổi.
“ Chẳng phải là thằng Phương với Quậy sao?”
Đấy là hiểu hắn rồi nhé, dám đem người mình yêu ra để trêu. Nhưng nó thì cũng đâu có vừa. Cái người thứ ba la lên là chính nó, giọng to và thanh lắm cơ.
“ Trời ạ, nhỏ Lan với hắn cơ mà, sao lại là Phương?”
Suy nghĩ ấy vừa kịp chạy qua các mạch thì giọng ông thầy lại lần nữa vang lên.
-Trường và Ly Ly, ây cha, quả là may mắn, thầy rất thích cặp này, cặp tuyển thủ bơi lội của trường cơ mà.
Đấy là cố tình chơi nhau cuối cùng lại gặp nhau. Abbu khoái chí vỗ vai Mèo mà cười, trong khi Mèo thì nhăn nhó nhìn về hướng Kenty, dù rằng cuộc chiến tranh lạnh vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
-Thầy ơi, có chút nhầm lẫn, em nghĩ phải là Trường với Lan chứ ạ?
-Làm sao thầy biết được, em làm sao mà biết lá thăm ấy là tên của ai, trùng hợp thôi mà, em phải chấp nhận thôi, không chừng đây là thăm do em chọn không chừng, haha.
Rồi thì hai ánh mắt liếc xéo thằng Abbu, cậu ấy vội ngậm miệng lại trước khi nó nổi cơn lôi đình mà đè cậu ấy ra đánh ột trận ra trò. Hắn thì lúc đầu có vẻ không đồng tình, nhưng suy cho cùng hắn có chút vui vì sẽ kiểm tra được mức độ ganh tị của bọn gái bên kia thậm chí muốn bày tỏ rằng, việc nó được gần gũi hắn không có gì là lạ cả và cũng không ai có quyền ý kiến chi cả, trừ nó thôi.