-Cái tên điên khùng này, mình lỡ quên thôi cơ mà, đừng nói là giờ chưa ngủ đi nhé.
Nó chạm màn hình và gọi cho hắn…
… … …
… …
Words I don’t wanna you hear… Nhạc chờ bài hát kêu mãi…
………….
-A… Alo….
-Chưa ngủ luôn hả?
-Không, anh mới thức giấc, em chưa ngủ nữa sao?
-Cũng mới thức giấc, tưởng anh còn thức nên gọi lại.
-Ừm, anh chờ nhưng không thấy em nói gì, ngủ lúc nào chẳng hay.
Giọng hắn cứ như say rượu, nó cười thầm một mình…
-Ngủ đi, em cũng ngủ đây, sáng mai gặp lại.
-Ừm, vậy thôi hả?
-Chứ sao nữa?
-Không sao, em ngủ ngon.
-Anh cũng vậy…
Nó cúp máy và cười một mình. Cảm giác được nói chuyện với nhau qua điện thoại thật lạ lẫm với nó, hắn nhẹ nhàng và nghe giọng hắn cứ như những bọn đàn ông đã có vợ ấy.
Không biết niềm vui có kéo dài lâu hay không nhưng hiện tại nó cảm nhận được cái hạnh phúc khi có hắn.
-Ngủ đi, đừng có cười hoài như thế, cứ như thế này thì toàn tập thể bên kia biết mọi sự tình đấy.
-Cái gì cơ con này?
-Thì mày với Zun, tụi tao nhìn là biết cả mà, một năm trước thì không chắc, nhưng hiện tại dù không công khai nhưng tao thấy mày có vẻ rất thích đấy.
-Đừng có đoán mò.
-Mò mà trúng tùm lum như thế thì tao thích lắm, haha, ngủ đi.
Tiểu Quân trở về giường và kéo chăn của nhỏ Boo lại. Căn phòng ở khách sạn trông thật đẹp khi về đêm, ánh đèn ngủ mờ nhạt khiến con người ta có thể nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, với tiếng ru của sóng biển với vùng không gian ảo nhớ về một ai đó, lại cười. Có phải ai khi yêu cũng bị “điên” cả không nhỉ?
………………………….
Mang lại một niềm vui ột người cũng là mang niềm vui ấy đến cho chính mình…
Nó uể oải thức dậy, ngáp dài và nướng trên giường thêm vài phút nữa.
Mãi ngắm chiếc điện thoại, nó vô tình đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bóng dáng ai đó ngồi bên lan can. Quen thuộc…
…….. 15 phút sau ……….
-Sao dậy sớm vậy?
-Chẳng phải đã hẹn rồi sao. Thầy giám thị bảo là em vào bếp của khách sạn để chọn phần cơm trưa cho cả đoàn.
-Sao thầy không đi mà là em?
-Bảo thì đi đi, nhanh, anh ở đây đợi.
-Sao không đi cùng?
-Thầy có bảo anh đi đâu.
-Nhỏ mọn dễ sợ.
Hắn phì cười rồi lại tiếp tục bấm, hắn đang chuyển danh bạ của điện thoại cũ sang điện thoại mới. Không phải vì cái mới đẹp hơn, mà đó là điện thoại cặp giữa nó và hắn.
Nó nhanh chóng đi về hướng quầy tiếp tân để hỏi đường xuống bếp…
……………….
-Zun, Quậy đâu, sao lại ngồi đây?
-Quậy vừa đi vào quầy tiếp tân, ngủ ngon không?
-Ừa, ngủ ngon lắm, con Quậy cứ cầm điện, sáng đèn chẳng ngủ được.
-Trời, cầm điện thoại làm gì?
-Đọc đi đọc lại mấy cái tin nhắn gì đó rồi lại cười một mình.
-…
Hắn im lặng và quay mặt đi hướng khác phì cười, sau đó thì với nét mặt bình thường trở lại, nhìn Mèo với vẻ ngây thơ không biết gì.
-Mà này, có phải nhắn tin với cậu không đó?
-… Hôm qua 11 giờ đã ngủ rồi thì nhắn tin đường nào?
-Vậy à, hìhì, Mèo ra biển trước nhé.
-Ừm.
__________________-
Mèo đi về phía biển, trời chỉ mới hừng sáng, mây dày đặc và biển mang một màu xanh lạnh. Suy nghĩ về những gì đã trải qua, nhận ra mình không thể sống thật hạnh phúc nếu không có người đó.
Chuyện hôm qua thật phức tạp với con bé. Dù là có một chút tức giận khi Kenty đã có chút bất cẩn trong việc giữ hình tượng của mình. Con bé không muốn khám phá gì cả, vì con bé thích cái kiểu con trai như thế, rồi thì mọi chuyện thật tệ hại.
Mèo hít thở không khí ở biển trước khi mọi người đỗ dồn ra và tạo nên những âm thanh ồn ào không đáng có. Mà thật ra thì sáng nào cũng thế, người thì huyên thuyên nói chuyện, người thì đuổi bắt nhau la hét om xòm, chỉ có khi chiều tà không gian mới thật sự tĩnh lặng.
Trong khi Mèo mãi chìm mình vào không khí buổi sáng mát mẻ, nó thì lại khác…