Rắc..cc…. !!
Tiếng chén vỡ…
Người phụ nữ nhanh chóng ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ…
-Sao mẹ lại né tránh con?
-…
-Chẳng phải mẹ bảo sẽ về và đưa con đi sao?
-…
-Mẹ không còn thương con à?
Nói tới đây, nó oà khóc như một đứa con nít, bàn tay chống lên chiếc bàn tròn, tay còn lại che lấy miệng và những tiếng nấc thay cho những nỗi niềm đau đớn lúc này.
Nó không nằm mơ và đây cũng không phải giấc mơ nó mong muốn, nó mong muốn rằng đây là thật mà thôi, mẹ nó, đang ở trước mặt nó.
Mẹ nó bắt đầu rơi nước mắt khi nhặt những mảnh vỡ lên…
-Mẹ xin lỗi con.
-Rồi sao nữa?
-… Con hãy cứ coi như chưa gặp mẹ, con cứ sống vui vẻ như bình thường với bạn bè, được không?
-Tại sao con phải làm như thế cơ chứ. Mẹ biết gì về những chuyện sau khi mẹ đi chưa?
-Mẹ có nghe nói,… *hức.*… nhưng mẹ không thể trở về được đâu.
-Vì sao?
-Bà ấy không còn nơi nào để đi, lại còn phải nuôi con nhỏ, hãy cứ để ngôi nhà ở đấy, mẹ sống vẫn tốt mà.
-Thế còn con?
Mẹ nó im lặng và đứng dậy nhìn nó với nước mắt ướt đôi bờ mi, ước cả gò má và chảy xuống tận cằm.
Nó bước những bước thật chậm và đi lại gần sau đó thì ôm lấy mẹ nó, nó lại vỡ oà một lần nữa, cảm giác nhớ như đã đè chặt hai hàng mi, có lẽ rằng nó sẽ không bao giờ để mình rời xa mẹ một lần nào nữa.
-Mẹ xin lỗi, con sống tốt chứ.
-Con ở nhà dòng, các sơ rất tốt với con.
-Học hành thì thế nào rồi?
Nó và mẹ cùng ngồi xuống bàn, sẽ có rất nhiều chuyện để nói và ở trước cửa phòng của nó, hắn vẫn ngồi bấm điện thoại, lâu lâu lại mỉm cười khi tưởng tượng ra cảnh mẹ con đoàn tụ.
……………………
Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nó vẫn chưa trở lại chỗ hắn, hắn có vẻ mệt vì tối qua đã thức khuya, sáng nay còn phải thức dậy sớm, nên khi mọi người ra biển tập thể dục, hắn không chờ nữa mà trở về phòng ngủ tiếp.
Mọi người đã tập trung đủ, chỉ có thiếu nó, hắn và nhỏ Boo mà thôi. Nhắc đến Boo thì…
Con nhỏ đang nằm lì trong phòng tuy là đã thức, ngắm nhìn biển bên cửa sổ và không muốn bước ra ngoài đó, con nhỏ sợ phải đối mặt với vài người.
“ Cảm giác nặng nề quá, cái tên đó sao lại đối xử với mình như vậy. Sợi dây chuyền này là thế nào, hắn gạt mình sao?”
Boo mãi nghĩ về chuyện tối hôm qua, quả thật khó hiểu và đối với con nhỏ bây giờ, mọi thứ trở nên nặng trĩu, từ ánh mắt bờ môi, đôi vai và khắp cả thân thể. Không phải vì mệt mỏi mà là cái cảm xúc trong tâm hồn khiến con nhỏ cảm nhận như thế.
“ Tối nay nữa thôi, sẽ chẳng còn gặp nữa, mình sẽ chẳng cần phải đấu tranh cho chính cảm xúc của mình nữa. Hắn là một tên con trai xấu xa, mình chẳng cớ gì phải bận tâm. Nụ hôn đó, cứ cho đó là “tai nạn”, mình không được nghĩ tới nữa”…
_______________
Trưa đến, cũng khoảng mười giờ hơn, mọi người vẫn đang tắm biển vì mai phải trở về nhà rồi. Lại còn thi học kì hai sắp tới, chẳng ai dành thời gian cho việc nằm trong phòng ngủ như hắn cả.
Hôm nay có vài chuyện la xảy ra là bọn con gái bên kia thôi không tìm kiếm nó hay nhỏ Boo với ánh mắt rực lửa nữa, mà bây giờ lại là một con mắt khao khát nào đó dành cho Abbu. Quả là muốn giết người nên bọn con trai lớp nó cỡi hết áo mà tắm biển, nhưng chỉ có thằng Abbu khiến nhiều trái tim tâm hồn điên đảo mà thôi.
-Này Abbu à, mặt áo vào đi, coi chừng chút nữa mình đi mò ốc lại mò được vài con mắt bị rớt đấy, haha.
Tiểu Quân chọc ghẹo và bọn con gái lớp nó cười khoái chí.
-Sao vậy Quân?
Ngây thơ thật hay không thì không biết nhưng cậu ấy cũng phải tự nhận ra cái bo-đì của cậu ấy hơn hẳn người khác chứ.
-Này, cậu đang nai tơ đấy à, haha.
Cái bọn ở biển lại bắt đầu ồn ào, chiến tranh thế giới thứ ba không nên diễn ra ở biển thế này, mất hết cảnh đẹp nữa.
___________________
Nó vẫn ở bếp với mẹ nó, kể về một khoảng thời gian dài khó khăn của mình và cả việc quen được những ai. Nó kể không xót một chi tiết nào và cả việc gia đình Mèo, nó cũng kể lại tất.
-Thế rồi bây giờ cha Mèo thế nào?
-Con cũng không biết nhưng Mèo nói bệnh đó không chữa được, chỉ có thể kéo dài sự sống thôi.
-Vậy con bé phải luôn giữ tâm lý đối mặt, tội cho con nhỏ.
-… Thế, mẹ có về cùng con không?
-Mẹ đã kí hợp đồng tại khách sạn, không thể bỏ việc ngang được con à. Với lại công việc này kiếm được rất nhiều tiền.
-…
-Phải hơn 9 tháng nữa mẹ mới hết hợp đồng, vì vậy mẹ mong con cứ sống tốt như trước giờ vẫn vậy, khi nào hết thời hạn, mẹ sẽ về.
-Mẹ hứa chứ…
-Mẹ hứa.