Ngủ chung !! Trời ơi !! Chuyện lớn như thế cơ mà !! Hèn gì giấu kĩ thật !!
Hắn kể tiếp trước sự tò mò của bọn con trai…
… Đơn giản chỉ là nằm cùng một giường và chăm sóc Quậy như một người bệnh, tụi bây đừng có mà nghĩ gì xa xôi. Đó là cái lý do khiến Quậy không thể từ chối việc yêu đương giả giữa cả hai. Nhưng rồi sau đó thì mọi chuyện kết thúc nhanh chóng, tao không biết kể thế nào nhưng ngày tao trở về Mỹ với ba mẹ, ngày ấy tao nhận ra Quậy thật sự đã thích ….. tao…
Hắn ngập ngừng nhưng điều đó là sự thật, cũng vì lẽ đó mà một thời gian dài khi ở Mỹ, hắn không thể ngồi yên mà chờ đợi ngày được ba mẹ chấp thuận cho quay lại Việt Nam.
… Việc chuyển trường qua lại gây khó khăn cho hồ sơ học bạ của tao, nhưng ba mẹ vẫn đồng ý giúp chỉ để cho tao có thể học hành thật thoải mái. Lý do về Mỹ lần đầu là vì không thích nghi được khi sống ở Việt Nam và lý do để rời Mỹ quay lại đây lần nữa là vì muốn lập nghiệp tại Việt Nam, cả việc muốn được cùng bên cạnh hai thằng Abbu và Kenty, nhưng tụi bây biết, đó không phải là nguyên nhân chính…
-Rồi thì vào vấn đề đi, khi nào mà cả hai chấp nhận thừa nhận ấy.
Thằng Phương quả thật nôn nóng muốn biết cái chính yếu hơn là biết những cái hắn kể vòng vo.
… Là hôm … sau trại xuân …
-Trời, là mới đây thôi à?
Hắn kể tiếp khi bao ánh mắt càng ngày càng muốn nuốt lấy cả cuống họng của hắn.
… Cái ngày tao bị sốt xuất huyết, khi nghe báo tin, Quậy đi bộ sang nhà tao. Sau đó thì cả hai ngồi nói chuyện thật lâu cho đến khi tao quyết định sẽ nói ra và điều mà trước giờ chưa từng nói. Kết quả là từ một năm trước đến lúc đó, Quậy hình như vẫn không thể quên … tao…
Cả bọn con trai im lặng không hỏi thêm gì nữa, lý do ở đây là để suy nghĩ xem việc nảy sinh tình cảm ấy bắt đầu từ việc gì chứ không phải là khoảng thời gian nào.
-Nhưng làm thế nào mà Quậy lại thích mày cơ, từ sự việc nào mới được? _ Thằng Phương có vẻ như muốn đi theo ngành tâm lý học hay sao mà điều tra rất kĩ trong việc này.
Không phải vì đây là chuyện tình cảm đầu tiên của lớp, mà là việc hai đứa nó luôn đối đầu với nhau lại vô tình yêu nhau trong khoảng thời gian dài thầm lặng mà số ít đứa trong lớp đoán được việc đó.
-Làm sao tao có thể biết được, có lẽ do đêm mưa hôm đó, cũng có thể là do Quậy quen được đối xử tệ trong thời gian về sau. hì…
-Cái thằng, nói thế mày hay đối xử tệ với Quậy lắm à? _ Abbu hỏi.
-Chắc là vậy, vì tao không biết làm thế nào để bày tỏ tình cảm.
-Thế mày nhận ra mày thích lớp trưởng từ khi nào? _ Một thằng khác hỏi.
-Cũng không biết nữa, chắc cũng là cái lần đêm mưa hôm ấy, lần đầu tiên tao nhìn thấy một đứa con gái khóc nhiều đến như vậy nhưng có lẽ do tao quen hình ảnh một đứa con gái với tính cách ngang bướng, nên sự lạ lẫm ấy khiến tao muốn hiểu nhiều hơn. Thôi đừng hỏi nữa, đừng có tra khảo tao như tội phạm như thế chứ.
Cả bọn con trai vẫn tiếp tục dù biết đây là chuyện riêng tư nhưng để bảo vệ tình cảm giữa hai đứa nó, tụi lớp nó phải biết nhiều hơn để có thể hiểu và che chở cho tụi nó bởi những bọn lớp khác. Chí ít thì bọn 12A5 đã biết chuyện này và đằng nào thì cả trường cũng biết, đợt sóng thứ hai lại bắt đầu như một năm trước và không biết lần này sẽ có phản ứng mạnh nào hay không từ bọn học sinh trong trường.
………………
Trong khi bọn con trai tích cực khai thác thông tin từ hắn thì nó cũng không thể tránh khỏi hàng chục con mắt của bọn con gái đang trông đợi nguồn tin tức khác từ nó.
-Tụi bây biết để làm gì?
-Thế mày giấu để làm chi, trong khi mày kể ột người sẽ cảm thấy nhẹ lòng một phần, kể cho nhiều người thì tình cảm giữa hai tụi bây sẽ được công nhận.
Nhỏ Lan đang thay mặt cả bọn đối thoại với nó để nó có thể khai hết.
-Nhưng chuyện này không vui vẻ gì đâu.
-Nếu vui thì đó là chuyện cười chứ còn gì là chuyện tình yêu.
Nó thờ dài và bắt đầu khai hết mọi chuyện y như hắn đã kể. Cả bọn con gái chăm chú lắng nghe và không ngờ chuyện giữa nó và hắn lại phức tạp đến như vậy.
… Có lẽ tao thích tên ấy là do bản chất con người hắn không xấu xa như tao nghĩ. Hôm trời mưa tao ngất ở giữa đường, ngày mà cha tao mất, cả những khi tao cảm thấy trống rỗng và cô đơn nhất, hắn xuất hiện như dành lấy mọi thời cơ khiến tao khó lòng nào tránh khỏi việc… thích hắn …
-Rồi thì hiện tại, mày thích Zun ở mức độ nào?
… Cũng không biết nữa,… nhưng có lẽ một phần tao lo sợ mọi chuyện lại rắc rối nên chỉ biết mình thích hắn, còn ở mức độ nào thì cũng không rõ…
-Như thế thì sao gọi là đã thích cơ chứ, đã thích thì ai nói gì mày cũng chỉ biết một điều mày đã thích hắn rồi, đơn giản thế thôi, làm gì phải sợ người khác phản đối. Con nhỏ này thật là …
- … Mèo à, tao vừa tìm được mẹ…
-Thật sao?
Mèo ngạc nhiên và đứng bật dậy đi lại ngồi cạnh nó. Nó chuyển chủ đề để không phải nói những điều không muốn nói nữa. Quả thật hắn gây cho nó nhiều rắc rối và nỗi buồn, nhưng khi nhắc lại, nó chỉ muốn nhớ đến hắn với những kĩ niệm đẹp mà thôi.
-Đầu bếp ở khách sạn, lúc sáng, tao vào và thấy mẹ.
-Có phải hắn đã tìm được…
-Ừm…
-Lý do mày không kiềm chế được và đã ôm hắn phải không? _ Mèo trêu chọc nó.
-Này, mày đừng thế chứ… Đoán ra hết chẳng còn gì cho tao kể cả.
Một buổi trưa dài đối với cả bọn con trai và bọn con gái. Chuyện giữa nó và hắn gần như đã tạo nên một cái kết đẹp cho chuyến du lịch này.
_________________
Yêu một ai đó là một niềm tự hào …
Từ hào vì dám đối diện với chính cảm xúc của mình …
Mọi bí mật đã được nói ra…
Cả hai nhẹ nhõm và sẵn sàng cùng nhau chống lại mọi thứ…
Không chỉ riêng sự không đồng thuận của những bọn lớp khác …
Mà còn là việc phá vỡ cái rào cản giữa cấp bậc xã hội…
Một câu chuyện như đã quen thuộc …
Không phải tình yêu do “môi trường” quyết định…
Tình yêu chỉ có thể do “con người” quyết định mà thôi…