Quậy, tối hôm qua nó về khá khuya nên bây giờ vẫn chưa thức giấc. Nó còn không buồn để ý rằng thằng em nó làm cách nào mà về được tới nhà, thậm chí là có bị đòn bởi thằng anh của thằng bạn cùng lớp hay không nữa. Nó có vẻ mệt mỏi và không muốn biết sự việc gì xung quanh ngoài việc nó đang rất bực mình và khó chịu. Nay là ngày cuối năm mà nó đã ngủ cả nửa ngày rồi, không chừng nếu dì không kêu nó dậy chắc có làm luôn tới sang năm mất.
-Cà rốt đâu rồi?
-Gì chị hai?
-Hôm qua có bị gì không?
-Đợi chị quan tâm em chết tong rồi.
-Thế làm sao mà về được vậy, có bị làm sao không?
-Anh Zun đưa em về mà, anh ấy chỉ chạy xe tới trước cửa đứng đấy chờ em ra thôi. Cả bọn trong trường nhìn em ngưỡng mộ lắm, haha. Cái thằng anh của thằng kia cũng chỉ như con nhái thôi, anh Zun chỉ nhìn thôi là đã không dám bước lại gần em nửa bước nữa, haha.
-Zun đến trường em?
-Vâng, chị có bị gì không vậy, em kể nảy giờ mà không hiểu à?
-Hiểu chứ, sao chị không biết gì hết vậy?
-Em không biết, em hỏi mà anh ấy chẳng nói gì cả, suốt đường đi luôn, im lặng chẳng thèm trả lời em câu nào.
Nó lặng người đi và ngồi xuống ghế, với tay lấy cốc nước rồi uống ực một phát xong thì đặt xuống bàn. Hắn thừa biết nó sẽ quên cái chuyện đi đón thằng em vậy nên hắn thay nó làm việc đó. Hắn vẫn còn giận cho nên không muốn nói gì cho cái thằng Cả Rốt nhiều chuyện nghe, lại càng không muốn cho thằng nhóc biết cả hai cãi nhau nữa.
Đôi lúc nó xem chuyện đấy không là gì, nhưng với người nhạy cảm như hắn, hắn không thích điều đó, hắn thật sự khó chịu và có muốn chấp nhận hắn cũng khó lòng nào chấp nhận được. Ngày trước, khi hắn và nó chưa nhận ra tình cảm của nhau, hắn đã luôn nổi giận khi nó và Abbu bên cạnh nhau. Rồi thì khi cả hai đã hiểu được rồi, lần này là nói chuyện cười giỡn với bọn con trai chỉ mới gặp lần đầu, hắn không lẽ lại cười vui rồi ngồi đấy chờ đến khi nó bước ra khỏi nhà banh và cùng hắn đi về. Chịu thôi, dù con người ta hoàn hảo đi chăng nữa, phần nào đó, con người ta cũng có một chút ích kĩ trong đó. Yêu là yêu luôn cả khuyết điểm của người đó, nó có làm được hay không chỉ có nó mới biết mà thôi.