Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

11 giờ 30….
-Kentyyyyy, nhanh lên, còn phải dọn dẹp bếp trước khi cúng nữa chứ.
-Biết rồi cô nươnggg….
Hai đứa nó cứ lòng và lòng vòng chạy vô chạy ra. Mèo ra sân và bắt đầu thắp nến xung quanh chiếc bàn cúng mẹ và cúng tổ tiên vào ngày đầu năm. Con bé có vẻ thích sự lãng mạn cho nên mua khá là nhiều nến.
-Này, gió thổi cũng tắt thôi.
-Làm sao tắt được, trời đứng gió rồi.
-Hàyy, mệt không?
-Ừa, một chút.
-Lại đây.
Kenty nắm lấy tay con bé và kéo con bé lại bên chiếc ghế gỗ trước hành lang nhà cậu ấy.
-Này, cậu làm gì thế?
Bàn tay cậu ấy đẩy con bé ngồi xuống và đi ra phía sau lưng…
Đặt lên vai con bé, mọi dòng điện có sẵn trong người bắt đầu được kích hoạt và chạy không có điểm dừng. Cậu ấy bắtđầu "massa" vai cho con bé…
-........Cảm ơn...............
-…
Rồi thì con bé chính thức công nhận mình đã được lên thiên đàng rồi. Cái thiên đàng mà Quậy đã từng diễn tả khi con bé tò mò về thiên đàng là chốn nào. Người con bé như đông cứng lại và không thể làm được gì khác ngoài việc chỉ biết đơ người ra chờ đợi cậu ấy đưa con bé trở lại với trần gian mà thôi. Phải làm sao đây, đó có phải là hạnh phúc hay không, cơ thể con bé như nóng cả lên và nhịp tim như đã không còn theo một nhịp nhất định nào nữa, nếu như kéo dài con bé sợ rằng là mình sẽ thở chẳng nổi nữa.
Nụ cười nào đó nở rạng trên môi cậu ấy. Cậu ấy có vẻ đang vui thật sự, nhiều năm qua, ngày giỗ trôi qua trong vô vị dù cậu ấy có chuẩn bị có chu đáo đến mức nào. Năm nào cũng thế cho đến khi cậu ấy đã có thể quyết định người sẽ giúp cậu ấy làm giỗ ẹ hằng năm, lần đầu tiên. Cũng có thể đó là lần cuối và cũng có thể sẽ có lần thứ hai, nhưng dù là thế nào, giờ phút hiện tại đối với cả hai đều rất thiêng liêng và tràn đầy niềm hạnh phúc.
Bàn tay ấy dừng lại và choàng ôm lấy con bé, bờ vai con bé khá nhỏ cho nên đôi tay của cậu ấy như chiếm trọn phần cổ và đầu cậu ấy gần như tựa vào đầu của con bé. Cái ôm từ phía sau, có hơi ngượng ngịu với cậu ấy nhưng nụ cười ấy vẫn còn trên môi, cậu ấy, Kenty, cậu ấy thật sự đang vui, vui vì dường như cậu ấy trở lại với cuộc sống không phải trong cái vô vị.
Mèo, con bé như không còn biết trời nơi nào và đất ở đâu nữa rồi. Chờ đợi thời gian trôi nhanh một chút nữa để con bé bình tĩnh lại và xem đây có phải là mơ hay không?
-Mèo à!
-…
-Đây không phải là mơ.
-…
-Nhưng cũng có thể được coi là một giấc mơ.
-…
-Sự thật là đang ôm … không phải là mơ.
-…
-Cảm thấy nhớ mẹ, nhớ nhiều lắm…
-…
Sự im lặng bao trùm không gian lúc này, con bé cảm nhận được từng giọt nước nào đó rơi xuống cánh tay của cậu ấy rồi lăn xuống lần nữa làm ướt cánh tay của mình. Mèo cảm nhận được nỗi đau nào đó dù rằng con bé không biết nỗi đau của cậu ấy to lớn đến mức nào. Kenty, cậu ấy khóc, con bé chưa từng bao giờ được thấy và lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên con bé thấy một thằng con trai lại khóc nhiều đến như vậy. Rồi thì nước mắt của con bé ứa ra lăn trên má con bé, rồi một lần nữa nó rơi xuống tay của cậu ấy, cả hai đứa ấy như đang chia sẻ cảm xúc cho nhau. Đưa bàn tay lên vào gỡ từ từ những ngón tay của cậu ấy ra, mở vòng tay ấy và con bé đứng dậy bước lại gần Kenty hơn.
Kenty, cậu ấy quay mặt qua đối diện khi Mèo vừa bước tới, những giọt nước mắt của cả hai vẫn còn rơi. Mèo như đang do dự và rồi thì bàn tay của con bé từ từ đưa lên và gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt của Kenty.
-Nếu cậu buồn, hãy trút nỗi buồn đó lên mình.
Câu nói ấy vừa dứt thì bàn tay của cậu ấy đáp trả lại như một sự vâng lời 100%. Ôm lấy Mèo, Kenty không thể nào ngăn được nước mắt, một đứa con trai khóc trước mặt một đứa con gái, đó có phải bị coi là yếu đuối hay không, không cần nói con bé cũng cảm nhận được. Vì yếu đuối nên cậu ấy không thể đối mặt với thế giới, không thể đối mặt với thực tại rằng mình đã không còn mẹ.
-Mèo à… giá như… em không mang hình ảnh của mẹ anh…
-… thì sao…?
-Như vậy, sẽ không có sự thay đổi nào trong cuộc sống của anh.
-… Em cảm ơn vì điều đó.
-Tại sao?
-Vì như vậy, anh mới để tâm đến em.
-… không hẳn như vậy đâu.
Mèo rời khỏi vòng tay ấy và nhìn thẳng vào mắt của Kenty, đôi mắt chứa đựng đầy ấp những nỗi buồn nhưng một sự thật nào đó đang gần như, sắp được nói ra…
-…
-Có lẽ, nếu như, em không mang hình ảnh ấy, anh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
-…
Cậu ấy không muốn nói thêm lời nào nữa, lại ôm lấy con bé như cần một sự nương tựa nào đó, cần một người nào đó để chia sẻ. Đã biết bao năm qua, cậu ấy tự cô lập mình, mọi việc cậu ấy làm ột ai đều bị coi như là một nghĩa vụ, nói cho đơn giản hơn là làm không vì một mục đích nào cả. Đã quá lâu, trí não cậu ấy không dành để suy nghĩ viễn vong, không dành để nhớ về ai đó hay để hình dung ra một hình ảnh của một người nào đó. Cuộc sống vô vị, cậu ấy không đủ sức mà sống như thế suốt cuộc đời của mình. Cái ôm ấy kéo dài, kéo dài …
…………………..
Hắn rồ máy và bỏ đi, phải làm sao khi người ta đón nhận hạnh phúc còn hắn thì đang cô đơn một mình. Phải làm sao khi hắn thật sự muốn gặp nó tuy rằng chỉ mới 1 ngày thôi không gặp nó.
Hắn quyết định đi tìm nó nhưng nhà nó lúc này chỉ có Cà Rốt đang phụ mẹ, hắn không tìm được nó. Rồi thì năm mới qua, nó không phải là người đầu tiên bên cạnh hắn vào cái ngày bắt đầu của một năm.
Dừng xe bên khu đỗ xe của siêu thị, hắn muốn dạo phố bằng đôi chân của mình. Không còn lâu nữa, người ta đang đếm ngược từng giây từng phút, hắn chán nản không biết làm gì ngoài việc cứ mãi trông đợi vào chiếc điện thoại, nhưng hắn cũng phải thừa biết nó sẽ chẳng gọi cho hắn nữa đâu.
Một phút giây nào đó, hắn cảm thấy hụt hẫng và rồi hắn quyết định sẽ gọi cho nó dù rằng hắn vẫn chưa hết tức giận nó.
Chuông điện thoại của nó reo… vội vàng nhấc máy.
-Alo!
-…
-…
-Em đang ở đâu vậy?
-… anh hỏi làm gì?
-… nói cho anh biết đi…
-…….Công viên.
-Ở yên đó, đừng đi đâu cả.
Hắn tắt máy và vội chạy về hướng ngược lại, nó không ở xa hắn. Hắn cố gắng chạy thật nhanh để giây phút chuyển giao giữa năm cũ và năm mới sẽ không bị bỏ lỡ.
Xe cộ đông đúc, hắn chạy mặc cho phía trước có vật cản gì, hắn chạy như hắn đang thi trong một cuộc thi điền kinh nào đó rất lớn trong thành phố. Hắn nhận ra đáng lẽ hắn không nên ích kỉ hay thậm chí là bỏ nó lại như thế. Hắn nhớ đến lời hứa của hắn với Abbu, sẽ không bao giờ bỏ nó lại dù là trong hoàn cảnh nào. Rồi thì bây giờ, hắn đi tìm kiếm nó để cùng nó đón chào một năm mới hạnh phúc…
Đồng hồ nhảy từng giây một…
Chỉ còn 3 phút nữa thôi là năm mới sẽ đến. Gió lớn và bầu trời tràn ngập ánh sáng nếu như ai đó đang đi trong lòng thành phố rực rỡ như thế này.
Nơi nào đó ở vùng quê, bên bờ sông vắng lặng cách xa những ngôi nhà thôn xóm. Chiếc xe hơi dừng lại, cả hai ngồi cùng nhau trên nóc xe để có thể chờ đợi pháo hoa.
-Còn bao nhiêu phút nữa?
-Một.
-…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui