Rồi năm mới nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng như để tụi nó cảm nhận rằng cuộc sống vẫn chưa có gì thay đổi lớn ngoài tinh cảm của tụi nó mà thôi.
Nó và hắn hoà nhau sau khi chưa giận được quá 2 ngày. Kenty và Mèo thì đã thoải mái với nhau hơn, có lẽ không nói nhưng cả dường như đã hiểu ý của nhau cả rồi. Gia Huy và Boo, đó lại là một chuyện tình mới, một câu chuyện tưởng như đơn giản nhưng thật ra rất phức tạp. Còn Abbu, dù rằng hiện tại cậu ấy chẳng có ai bên cạnh, không có người để quan tâm để yêu nhưng hạnh phúc của cậu ấy là nhìn thấy mọi người xung quanh mình hạnh phúc, như thế là đủ rồi. Còn Zu, con bé như vắng bóng sau khoảng thời gian dài cố gắng tìm kiếm hạnh phúc, thất bại nhưng không có nghĩa là từ bỏ mãi mãi, có những sự thầm lặng khiến con bé tự cảm nhận niềm hạnh phúc ình.
………….
Xuân đi qua nhanh chóng như để không phải kể chi tiết mọi chuyện xảy ra.
Tin động trời nhất mà tụi nó nhận được đó là cái chết của cha Kenty, trước giao thừa 3 hôm, đó là ngày mà cha cậu ấy ra đi mãi mãi.
Nhiều cảm xúc vây lấy cậu ấy, phần nào đó cậu ấy vẫn không thể bỏ qua những lỗi lầm của cha mình, phần còn lại là cái chết xảy ra quá đột ngột. Cha cậu ấy chết vì ung thư máu, không ai thông báo cho cậu ấy biết về cái chết ấy cho đến khi Tết đã qua được ba ngày, cậu ấy được gọi từ luật sự của cha cậu ấy.
Những lời để lại từ cha cậu ấy, ông ấy viết di chúc chỉ để cho cậu ấy mà thôi…
-Đây là thư mà ông ấy đưa cho tôi vào sáng hôm ngày ông ấy chết và dặn dò là hãy đưa cho cậu khi ông ấy qua đời.
-…
“ …
Ba xin lỗi !
Đó là những gì ba có thể nói với con. Cũng phải có ngày ba đi tìm mẹ nhưng có lẽ nó khá sớm nhưng với con, chắc rằng con trông chờ vào cái chết này hơn bao giờ hết phải không.
Nhiều năm rồi, phải nói là quá lâu rồi, ba vẫn hay nhìn con từ xa, nhưng chắc cũng đã quá lâu con không gặp ba. Có thể con đã quên hình ảnh của ba rồi. Ba từng không công nhận con là con ruột của ba, đó là một lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời ba. Ba không biết phải làm sao để con tha thứ, con thay đổi đi kể từ ngày mẹ con ra đi, mọi điều đều do ba phải không?
Bao năm qua, ba cô đơn chỉ biết vùi đầu vào công việc. Đó như một cách tra tấn mình và cố gắng tạo dựng một cơ ngơi nào đó để con có nơi nương tựa dù ba biết con sẽ chẳng cần những tài sản mà ba để lại. Nhưng hãy một lần vì mẹ và ba đã từng sống hạnh phúc, đã từng rất yêu con mà giúp ba gìn giữ công ty. Có lẽ đó là một gánh nặng với con nhưng đó là những gì cuối cùng ba có thể làm cho con.
Kha à, ba không thể ở bên cạnh con ngày con tốt nghiệp. Không ở bên cạnh con ngày con lập gia đình và cả ngày đầy tháng cháu nội… Nhưng ba mong con hãy vững bước trên đường đời, hãy mạnh mẽ như con đã từng sống không cha không mẹ một khoảng thời gian dài.
Những ngày con về nước, ba có lặng lẽ theo dõi. Con bé ấy thật sự rất giống hình ảnh mẹ của con. Ba thật sự bất ngờ về điều đó, phần nào nếu ba đoán không lầm, con thích con bé ấy phải không? Nếu điều đó là đúng, hãy chăm sóc cho con bé và hãy là một điểm tựa vững vàng cho con bé ấy nhé, đừng như ba của con.
Lời cuối, ba vẫn mong con tha thứ, nếu con tha thứ cho ba, hãy đặt ảnh ba ngay bên cạnh ảnh của mẹ nhé. Ba luôn ủng hộ con!
Mọi tài sản mà ba có tất cả thuộc về con. Nếu như con không đồng ý tiếp quản, hãy làm thủ tục và bán cổ phần, làm từ thiện tất cả nhé. Kha à, con trai, dù một lần, ba rất muốn ôm lấy con và hôn vào trán con như mỗi khi còn nhỏ, ba thường hôn con khi con đang ngủ. Đừng sắc lạnh con ạ, hãy mở rộng vòng tay với mọi người, vì có như thế, ba mới yên tâm ra đi mà không lo lắng.
Con trai yêu, cha của con… “…
Những ngày tết trôi qua trong lặng lẽ, cánh cửa không hé mở, chuông cửa cứ reo mãi và cả chuông điện thoại cũng không còn được phép “hé răng”.
Mèo ngày nào cũng đến từ sáng cho đến khi trời gần tối và trở về nhà trong một nỗi buồn lớn. Con bé biết mọi chuyện nhưng con bé không biết làm gì hơn là chờ đợi được một chút tin tức từ Kenty.
Ngày đầu tiên, con bé nhấn chuông được 3 lần, sáng trưa chiều..
Ngày thứ 2, con bé nhất chuông 1 lần vào buổi tối…
Và những ngày sau, con bé đến và nhìn vào cánh cửa vẫn khép kín kia, tiếng tivi vẫn phát nhưng dường như chỉ để cho không khí không cô độc mà thôi…
Nay đã là mồng 5 tết, mọi thứ vẫn lặng lẽ như thế. Zun và Abbu cũng không đường nào liên lạc được cho Kenty, mọi thứ như u ám và tĩnh lặng từ dạo ấy.
Quậy, nó vì thế cũng không thường bên cạnh Zun. Nó chỉ lo lắng cho tình trạng của Mèo, không biết tên kia như thế nào mà Mèo lại buồn trăm ngàn lần hơn. Ngày nào sáng tinh mơ cũng ra khỏi nhà và trở về với sắc mặt phờ phạt.
Mèo nghĩ gì lúc này,…
“Đã chẳng phải nói, hãy để em là điểm tựa hay sao?”
…
Ngày mồng 5 tết trôi qua lặng lẽ, con bé bước những bước chân về nhà, kiệt sức… mọi thứ đều chỉ dành cho Kenty, con bé không thể ngồi yên chờ đợi như thế, rồi thì đến lúc con bé phải nằm yên mà dưỡng bệnh ở bệnh viện vì bị cảm cúm loại nặng.