Mồng 6 tết…
Sau 1 tuần hẹn hò, cả hai đứa ấy, Gia Huy và Boo đi rất nhiều nơi, không phải là du lịch mà dạng như là dạo qua thôi. Tên Huy đã tổng cộng tiền xăng sử dụng trong 1 tuần qua lên tới hàng triệu vì nhỏ Boo.
Đi về những vùng quê, đi đến nơi chỉ có những cánh diều, đồng cỏ xanh, bầu trời với én bay mỏi cánh, Boo như tìm lại được sự bình yên nào đó cho quyết định của mình.
Ngày cuối cùng cho 1 tuần hẹn hò…
Tối hôm ấy… tại bờ sông lớn của thành phố…
Dòng người qua lại tấp nập, người ta vẫn còn đang luyến tiếc những ngày tết nên vẫn tạo nên không khí tết trước khi bắt đầu trở lại với những bộn bề của cuộc sống.
Cả hai ngồi cạnh, khoảng cách gần hơn và bàn tay nắm lấy bàn tay…
…
-Boo à!
-Hả?
-Sao tay em lạnh vậy?
-Là do tay anh ấm áp.
-Hì, nay là ngày anh cảm thấy đỡ cực khổ nhất. Ngày hôm nay anh không phải chạy suốt ngoài đường như những ngày vừa qua.
-Đi cùng em khổ vậy sao?
-Ừm, nhưng bây giờ anh lại muốn được khổ như thế.
-Haha…
-Ngày cuối rồi đấy Boo.
-Ừm, em biết.
-Nói cho anh biết đi. Kết luận của em sau 7 ngày miệt mài tìm đáp án.
-… Chưa mà, em còn một nhiệm vụ cho anh.
Boo tựa đầu mình vào vai Gia Huy, 7 ngày không quá dài để hai đứa ấy thân thiết với nhau, nhưng rồi thì tình cảm nào lại không thể hình trong khoảng thời gian ngắn cơ chứ.
-Nhiệm vụ gì?
-Dễ lắm, nói lại theo nghĩa những gì em vừa nói là được.
-Đến khi nào mới thôi?
-Khi nào em thôi không nói nữa.
-Ừm.
-Em bắt đầu đây… em hối hận vì đã chấp nhận hẹn hò với anh.
-Gì kì vậy?
-Nói đi.
-Anh… hối hận… vì đã chấp nhận hẹn hò.. với em…
Tên ấy nói một cách gượng gạo nhất, làm sao con nhỏ lại ép người quá đáng đến thế cơ chứ.
-Anh thật sự phiền phức.
-Em thật sự.. phiền phức.
-Anh chẳng đẹp gì cả.
-Em chẳng đẹp gì cả.
-Anh cũng chẳng có tài năng gì.
-Em cũng chẳng có tài năng gì.
-Em ghét anh.
-Anh… ghét em…
Những lời nói khiến tên ấy như muốn đạp tung con nhỏ xuống dưới sông. Gia Huy đỏ cả mặt vì không thích cái loại trò chơi nghe có vẻ đơn giản mà chẳng đơn giản chút nào.
Boo dừng lại một lúc và rời khỏi bờ vai của Gia Huy.
-Em muốn nói một điều nữa với anh.
-Anh muốn nói một điều nữa với em.
-…
-…
-Em yêu anh…
-… … …
Không gian như rực sáng dù bầu trời đang tràn ngập bóng tối. Gió như ngừng thổi dù không khí bây giờ rất lạnh. Mặt nước như đóng băng lại, dù đây không phải là bắc cực. Trái tim “anh” như nhảy múa dù “anh” không cho phép nó.
-Anh không yêu em ???
-… Anh yêu em…
Boo nở nụ cười nhẹ và tiếp tục…
-Em không muốn hẹn hò nữa.
-… Sao cơ?
-Nói cho giống đi chứ.
-… Anh không muốn hẹn hò nữa…
-Ùm, em đồng ý.
Con nhỏ nói xong câu nói thì đứng dậy và bỏ chạy thật nhanh, thật nhanh. Gia Huy như vừa được đưa lên 9 tầng mây sau đó thì bị đá rớt xuống 18 tầng địa ngục. Con nhỏ ấy bị làm sao thế, Gia Huy đuổi theo nhưng Boo đã đón taxi đi mất rồi.
Chuông điện thoại từ Boo reo liên hồi… nhưng không ai bắt máy cả…
Gia Huy, tên ấy như vừa bị đâm vào tim. Tại sao, tên ấy không thể hiểu, như vậy là thế nào, Boo, con nhỏ có thích cậu ấy, hay rằng con nhỏ chỉ muốn đùa giỡn mà thôi.
_____________
Rồi thì hằng ngày, Gia Huy tìm đến nhà Boo nhưng mọi người đều bảo con nhỏ không có ở nhà. Huy liên lạc với nó, với Zun, với mọi người thân thuộc với Boo để mong tìm được một chút liên lạc nào đó. Nhưng rồi thì vô ích, cậu ấy như người điên chạy mãi ở ngoài đường để tìm kiếm, việc chạy rong thế này dường như đã trở thành thói quen với Gia Huy rồi, 7 ngày tập cho cậu ấy, con đường đã không còn dài nữa.
…………..
Tất cả, tất cả chúng nó đã thật sự trưởng thành…
Điều gì đó khiến con người ta nhận ra mình không do chính mình điều khiển…
Tình yêu chăng?
……………………