Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Năm 2014…
………
“Câu chuyện thứ 107”…
Một ngày nọ, trên cánh đồng xanh dưới ánh nắng chiều rực rỡ, bước chân ai đó đang chạy đến thật gần từ đằng sau, anh sẽ nhắm mắt và thầm hỏi đó có phải là em hay không?
………
……………….
Bên cái bóng râm trên cánh đồng rực rỡ nắng, đó quả thật là cảnh tượng mà tên ấy đã viết. Gia Huy, chiếc laptop dường như đã nóng rực lên vì hoạt động quá lâu rồi.
-Gia Huy à.
-Gì đấy.
-Về thôi.
-Còn sớm mà.
-Trễ lắm rồi, anh cứ ngồi mãi ở đây thì em không chắc là cái lap của anh còn hoạt động nổi đâu.
Tiếng nói quen thuộc của Zu, có lẽ sẽ không ai hiểu việc gì xảy ra giữa Gia Huy và Zu. Điều này có vẻ lạ nhưng đó thật sự là chuyện khiến Zu không thể không sang nhượng lại cái bản quyền về câu chuyện mà con bé đã viết suốt 3 năm qua.
“Lễ cưới trên thiên đàng”, cậu chuyện được khép lại rất đơn giản, nhẹ nhàng và khiến cho người đọc cảm nhận được cái kết thật sự mang đến niềm hạnh phúc nào đó. Sau khi câu chuyện về tụi nó được phát tán rộng trên mạng đã gây nhiều cơn sốt, không phải vì người viết hay hay vì nội dung quá hấp dẫn, mà là vì tác giả của câu chuyện đã viết rất thật. Đó là một nỗi buồn lớn ột tình yêu, Zu như bị ném sang một ngõ khác của câu chuyện từ cái khoảng thời gian mà con bé quyết định bỏ cuộc. Đó là vì câu chuyện viết cho tuyển thủ bơi lội của thành phố và hiện tại đang luyện tập cho đội tuyển của quốc gia. Mặc khác đó cũng là câu chuyện của Abbu, cậu ấy đang bước những bước chân trên con đường mà ai cũng biết sau khi đọc qua câu chuyện này. Một ca sĩ.
Cuộc đời đẩy đưa con người ta đến những cảm xúc mà họ không muốn. Nhưng rồi khi người ta đã cảm nhận được, đó như là một cái định mệnh và là một cái kết đẹp cho tất cả.
Qua nhiều chuyện đã xảy ra, không mấy sóng gió, không mấy nhiều nỗi đau nhưng mang nhiều kí ức chỉ khi một người gợi lại thì tất cả đều nhớ.
……. Lễ cưới trên thiên đàng………
………………. …………….. ……………….. ………………….
Đã hơn 12 giờ đêm của một ngày dài tháng 9……..
Nó đang đứng chờ hắn dưới toà nhà cao tầng. Đây là công ty của cha hắn vừa được xây dựng xong. Chi nhánh tiếp theo ở trong thành phố mà cha hắn đang muốn tạo dựng và cho hắn có thể tiếp quản. Nhiều lúc nó cảm thấy hắn đang bị quá tải về khả năng làm việc nhưng nó chỉ đó thể mỉm cười và cổ vũ hắn hãy cố lên mà thôi. 3 năm trôi qua với nó thật ý nghĩa khi có hắn. Và hiện tại, nó cảm nhận được hắn như một phần đời còn lại của nó vậy.
Cửa mở và hắn nhìn qua lại để tìm kiếm nó như một thói quen mỗi đêm khi hắn đi làm về muộn.
Rồi thì tìm được ánh mắt của nhau, hắn lấy xe và chở nó đi đâu đó.
-Tối rồi mà, về thôi.
-Đã lâu không đi chơi mà, em không biết là tháng này anh phải đi làm về khuya như vậy bao nhiêu ngày rồi sao?
-Đã vậy thì càng phải về sớm để nghỉ ngơi chứ.
-Về nhà thì lại chẳng được gặp em.
-Anh không thấy mệt à?
-Không, nay anh không phải đi nhiều, chỉ ngồi một chỗ thôi nên không mệt làmấy. Nay huấn luyện viên có làm khó em không?
-Không, hôm nay ông ấy bệnh vậy nên chỉ ngồi quan sát thôi, em bơi càng lúc càng tệ hay sao ấy.
Hắn mỉm cười khi thấy nó đang xem lại thời gian được ghi lại khi nó bơi vào mỗi ngày. Cái điện thoại cặp vẫn còn mới và nó thì vẫn giữ gìn rất kĩ càng sau 3 năm kể từ ngày có được. Hắn cũng vậy.
Hắn gọi điện thoại về cho dì của nó và xin là tối hôm nay sẽ không về nhà. Nó bắt đầu bực bội vì thời gian dạo này hắn hay xin dì cho nó đi qua đêm và đưa nó về nhà hắn ngủ cùng Zu. Nó không cảm thấy tức vì chuyện ngủ cùng Zu mà là vì nó sợ dì lại nghĩ khác về nó. Ấy vậy nhưng đêm nay hắn không chở nó về nhà…
…………………
………………………..
Gần sáng hôm sau…………….
Nha Trang ………………………….
-Thưa mẹ con mới về._ Hắn nói nhanh gọn và bình thường nhất có thể như đây là mẹ hắn thật vậy.
-Gì vậy, mẹ em mà.
-Mẹ anh sớm thôi mà.
-Còn lâu.
Chưa gì vào nhà là hai đứa nó đã cãi nhau trước mặt mẹ nó. Mẹ nó đã có nhà và giờ thì sống khoẻ lắm. Nó không quá vui mừng khi gặp lại vì cứ mỗi 6 tháng hắn thường cùng nó về thăm mẹ.
Mọi chuyện được đưa vào khuôn khổ và ai cũng nghĩ rằng sẽ sớm thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc, kết thúc như trong ước vọng của nó.
Đêm hôm ấy………
Hắn và nó cùng nhau đi dạo biển như mỗi khi nó về đây thăm mẹ vậy.

-Quậy à!
-Sao ?
-Anh hỏi nhé.
-Sao anh cứ xin phép em làm gì nhỉ?
-Em có yêu anh không?
-… không đấy.
-Sao lại cứ bên cạnh anh?
-Vì ghét.
-Em đang nói thật hay lại thích nói ngược vậy.
-Anh hỏi làm gì chuyện ấy, anh phải thừa biết chứ.
Nó vẫn đang bấm mãi cái điện thoại. Hắn có vẻ biết nó đang nhắn tin với thằng Cà Rốt vì thằng nhóc vừa được mua điện thoại sau tiền thưởng giải bơi lội của thành phố năm nay.
-Em từng suy nghĩ đến chuyện gì chưa?
-Chuyện gì cơ?
-Em nghĩ thử xem.
-…
Nó thôi không nhắn tin nữa mà thở dài nhìn về xa xăm. Nó vẫn còn vô tư và chưa nghĩ là mình nên để ý đến chuyện gì. Thậm chí nếu như hắn có ngoại tình thì lúc đó nó không biết có bị ảnh hưởng nặng nề hay không nữa. Nếu giả như hắn không muốn gặp nó khoảng một tuần thì không biết nó phải ra thế nào đây hay vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
-Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó sao?
-Chuyện gì mới được cơ?
Hắn ôm vai nó để nó có thể dễ dàng tựa đầu mình vào vai hắn, cái bãi đá đang cách xa sóng biển lắm. Nước rút và hai đứa nó vẫn ngồi đó, hắn không muốn nói thêm gì cả, dường như hắn biết nó chưa sẵn sàng.
-Có lẽ khi anh phải chờ đợi tiếp…
-Anh nói chuyện thật khó hiểu đấy.
-Bao lâu rồi mình không hôn nhau nhỉ?
-…
Nó bắt đầu ngượng ngùng, khi không hắn lại nói đến chuyện đó. Dường như nó cũng hiểu, tụi nó quá bận rộn để có thể có thời gian bên cạnh nhau. Hắn tập trung vào việc đi học đại học và việc tập tành quản lý công ty của cha hắn. Với nó, việc theo đội tuyển chỉ như là nhất thời mà thôi, nó không biết sau khi giả từ sự nghiệp dưới nước này, nó có thể tiếp tục một công việc nào khác nữa.
-Em đừng bảo là cũng không biết nhé?
-Từ cái hồi ở biển Nha Trang cái năm đi du lịch cùng với lớp thì phải. Chắc cũng hơn 3 năm rồi.
-Em nói thế làm anh thấy mình sao giống trai tơ dễ sợ, haha.
Nó phì cười và nắm lấy bàn tay hắn. Đã quá lâu để có thể có cái cảm giác gần gũi thế này, tụi nó không có nhiều thời gian bên cạnh nhau.
____________
Đó lại là một phần trong câu chuyện, một câu chuyện đã được kể cách đây hơn 4 năm. Rồi thì hiện tại, mọi thứ đang đi vào cái lối mà Chúa đã vẽ ra để dẫn tụi nó đến thiên đàng, cái nơi đối với nó thật là đẹp biết bao.
…………………………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui