4 giờ kém 10 phút…
Mọi người đã có mặt đầy đủ, nó và hắn cũng vừa đến với lễ phục rất chi là đẹp. Hắn mặc vest cánh én trông rất chi là ra dáng chú rễ, dù hôm nay không phải là ngày của hắn. Nó thì được Zu dẫn đi lượng một vòng các shop thời trang lớn, nhưng cuối cùng thì Zu lại quyết định sẽ để nó mặc áo dài tà ngắn, trông người nó không được cao nhưng như thế lại rất dễ thương. Và đã như vậy thì nó lại không hợp để đi cạnh hắn.
-Dù là áo dài hay vest miễn sao là một cặp thì chúng ta phải đi chung chứ?
-Không được đâu, vã lại nếu có hợp lễ phục em vẫn muốn đi một mình, người ta hiểu lầm chúng ta là vợ chồng thì lại kì.
-Ôi trời, anh cứ đang tưởng em không yêu anh cơ đấy. Không thể nào chịu nổi mà.
-Chààà, em đang rất là vui đấy, không cãi nhau trong ngày cưới nhá.
Hắn có vẻ bực nhọc nhưng phải chịu thôi, đây là lễ cưới và hắn cũng chẳng có thời gian đâu mà thanh lí nó như mỗi lần hai đứa nó cãi nhau.
……..
4 giờ đúng…..
Kenty vẫn chưa đến và điện thoại lại không thể liên lạc được.
Hắn, nó, Abbu và Gia Huy đang loay hoay trước cổng nhà thờ. Mèo thì đang ở bên trong nhà sơ nhưng có lẽ cũng đang đứng ngồi không yên.
Bộ áo cưới màu trắng toát lên một vẻ thuần khiết, con bé vẫn còn rất trẻ và trông rất con nít. Nhưng khi con người ta biết yêu rồi, phần nào đó trong suy nghĩ bắt đầu già đi, biết lo lắng, biết nhớ nhung, giận hờn và chờ đợi…
Chiếc điện thoại trên tay, Mèo cứ trông chờ sẽ có cuộc gọi đến và nói “anh đang trên đường đến” hay rằng là “ đã kí xong hợp đồng rồi, anh tới đây”…
Linh mục đã phải chờ khá lâu rồi, Mèo không ngồi yên trong phòng được nên quyết định sẽ ra cổng trước cùng với cha con bé để khi Kenty đến thì có thể tiến hành ngay.
……….
4 giờ 15 phút…
Két !!
-NHANH LÊN !!
Zun nhanh chóng chạy lại và kéo Kenty về phía nhà sau, ngõ trong đi vào nhà thờ để chuẩn bị tiến hành nghi lễ. Nó có vẻ hối thúc, Mèo bắt đầu hồi hộp, dù là có vẻ không vui nhưng con bé vẫn thông cảm cho cậu ấy, mọi chuyện sắp thành rồi cơ mà.
…………….
4 giờ 30 phút…
Kenty đã có mặt trong nhà thờ, mọi người đều đã chuẩn bị xong cả. Nó vào nhà thờ và đi tách biệt với hắn, Abbu đi cùng Gia Huy và hắn thì đi cùng Zu.
…
“ Chúa ơi, có lẽ con sắp được thấy lễ cưới trên “thiên đàng” thật rồi”.
“ Chúa ơi, sao con nhỏ ấy lại không nghĩ rằng cưới con thì thiên đàng mới thật sự mở ra cơ chú”
“ Chúa, nếu con kết hôn, lễ cưới của con sẽ như thế nào đây ạ?”
“ Nếu em chấp nhận lấy anh, thì lễ cưới sẽ thật sự khiến em không ngờ đến đấy, Quậy à”.
Mèo đang từng bước đẩy chiếc xe lăn của cha mình dần dần tiến vào nhà thờ. Giây phút ấy khiến con người ta cảm thấy mình sắp trở thành người của một người nào đó. Mình sẽ không còn thường xuyên gặp cha mẹ nữa, sẽ ít thời gian để đi chơi cùng bạn bè mà phải tận tuỵ chăm lo cho gia đình. Mọi người đang hướng mắt nhìn về Mèo, nay là một ngày trọng đại và con bé rất đẹp, đẹp như một thiên thần vậy.
Mèo bắt đầu nhìn về phía của Kenty, cậu ấy có vẻ hơi phờ phạt vì đã phải chạy max cái tốc độ cho phép của một chiếc xe. Dáng người tuy không có vẻ to con nhưng rất cao, làn da trắng và dáng đứng chờ đợi một người đến trông cũng rất bảnh. Lễ phục rất đẹp và gương mặt vẫn rất đẹp trai, hihi, cứ mãi nói về chú rễ như thế thì cô dâu nổi giận mất…
…………..
………
……
…
..
.
-Này Abbu, Mèo nó làm sao thế, nhìn tay nó kìa, sao lại cầm điện thoại.
-Đúng rồi, nếu như một tay cầm hoa thì tay kia cũng phải biết là chỉ chờ đợi cầm tay chú rễ thôi chứ.
……………
Đã đến rất gần…
-Ba giao cho con con gái mà ba yêu thương nhất, chăm sóc và yêu thương nó nhé.
-Vâng ạ.
Kenty nắm lấy bàn tay của Mèo, chiếc điện thoại khiến Mèo trở nên lo lắng, sao con bé cầm điện thoại vào lúc này…
Kenty thì thầm…
-Anh xin lỗi, chắc là do anh… tắt nguồnn…
Kenty chưa kịp nói hết thì điện thoại run lên nhưng không phát ra tiếng.
Mèo nhìn vào và có vẻ bắt đầu cảm thấy bất an…
-Là trưởng khoa.
-Tắt đi.
Mèo phân vân và nhìn về phía cha xứ…
…….
Mọi người cũng đang tò mò chuyện gì xảy ra…
“ Phải có chuyện quan trọng thì trưởng khoa mới gọi, trưởng khoa thừa biết nay là ngày cưới mà, làm sao đây, chắc là ... phải... tắt, không, hay là bắt nhỉ,... ”
-Alo !
-Ái, nếu như em đã làm xong nghi thức thì nên đến bệnh viện gấp, bệnh nhân cần được phẫu thuật ngay bây giờ, tính mạng đang khó giữ lắm…
Mèo như không thể nào đứng yên được. Mọi người đang chờ đợi và Mèo thì đang phải nhanh lên mới kịp. Không phải vì các bác sĩ không ai có thể làm ca phẫu thuật này, mà là vì Mèo thật sự rất tận tuỵ với bệnh nhân này, lễ cưới có thể từ từ và bệnh nhân thì không thể kéo dài sự chờ đợi thêm được nữa.
-Cha à, nhanh lên…
Kenty hối thúc trong khi Mèo vẫn chưa có thể giải quyết mớ hỗn độn trong đầu mình.
-Giuse Lâm Gia Kha, con có đồng lấy Maria Lê Ái Ái làm vợ và hứa ….. khi ….. đau ốm …. Khoẻ mạnh….. giàu sang…. suốt đời không ?
-Con đồng ý.
-Maria Lê Ái Ái… con ….
Mèo không chờ đợi được nữa, đó là ca phẫu thuật đầu tiên, đó là bệnh nhân đầu tiên con bé được giao toàn bộ quyền kiểm soát, đó là cơ hội rất khó khăn mới giành lấy được trước các thực tập sinh khác. Mèo không thể bỏ lỡ.
-Cha à, đọc tiếp đi… cha…
Kenty hối thúc và chạy theo…
-MARIA LÊ ÁI ÁI, CON CÓ ĐỒNG Ý LẤY GIUSE LÂM GIA KHA LÀM CHỒNG VÀ HỨA… KHI … ĐAU ỐM… KHOẺ MẠNH…. GIÀU SANG… SUỐT ĐỜI KHÔNG?
-… CON ĐỒNG Ý!
Mèo quay mặt lại và hét thật lớn rồi tiếp tục chạy ra phía cổng. Kenty nhanh lấy xe và đưa Mèo đến bệnh viện như mong muốn hiện tại của con bé, cậu ấy chỉ còn biết làm như thế mà thôi.