Mọi chuyện diễn ra không như mong đợi…
Khó khăn đến cuối cùng vẫn không buông tay tụi nó…
Kenty ở bệnh viện và nó, hắn, Abbu, Zu, Gia Huy, tất cả có mặt. Và cả cha xứ nữa …
Mèo bước ra từ phòng của thực tập sinh với đồng phục của bệnh viện, gương mặt vẫn chưa tẩy trang và chiếc bao tay cưới đã được thay bởi bao tay bằng cao su.
-Ái Ái, trao nhẫn trước khi vào phòng được không?
-ÁI ÁI, NHANH ĐI.
-Mèo à, em cứ vào đi, xong rồi hẳn tiếp tục nghi thức cũng được.
Kenty đẩy nó vào phòng cấp cứu và ra ghế ngồi xuống để chờ đợi. Cửa phòng cấp cứu đã đóng lại…
-Sao vậy, chỉ trao nhẫn nữa thôi mà.
-Trở thành một người chồng tốt, người đó phải biết thông cảm cho vợ, phải không cha.
-… ùm… vậy thì chúng ta cùng đợi.
………………
Tụi nó cùng ngồi ở hàng ghế đợi chờ ca phẫu thuật kết thúc, linh mục cũng vì thế phải cùng ngồi chờ để đọc lời tuyên bố.
Đó có phải là một khó khăn mới cho cuộc sống vợ chồng, hay đó là một cái may vì dù hoàn cảnh nào, cả hai vẫn có thể thông cảm cho nhau.
……………………….
Trời về đêm lại bắt đầu lạnh lẽo, nó co ro bên hàng ghế cứ chờ đợi tiếng mở cửa ở nơi căn phòng cấp cứu. Hắn cũng vì thế mà cảm thấy muốn đưa nó về nhà hơn là ngồi đây chờ đợi và không biết ca phẫu thuật đến khi nào mới kết thúc.
Có những yêu thương nhưng chỉ mang đến một HẠNH PHÚC…
Sự chờ đợi nào đó mang cho con bé cảm giác mình có một điểm tựa rất tốt, một người con trai hiểu mình và luôn thông cảm ình mọi việc…
…………………………………..
……………….
“ ĐỐI VỚI ANH, LỄ CƯỚI TUYỆT VỜI NHẤT KHÔNG PHẢI Ở TRÊN THIÊN ĐÀNG, MÀ NƠI ĐÓ LÀ NƠI MÀ EM ĐÃ SẴN SÀNG ĐÓN ANH VÀO LÒNG”
“ĐỐI VỚI EM, LỄ CƯỚI TRÊN THIÊN ĐÀNG LÀ Ở ĐÂY, EM SẼ THÀNH CÔNG, EM SẼ BƯỚC RA VỚI NỤ CƯỜI RẠNG RỠ ĐÓN CHỜ MỘT NGƯỜI MÀ EM ĐÃ YÊU TỪ LÚC NÀO KHÔNG BIẾT”