12 giờ…
-Ăn tối anh hai ơi!
Hắn không đáp mà hướng bước chân của mình về phòng của mình.
-Em lỡ nấu rồi, ăn với em đi, anh hai.
Hắn dừng lại và suy nghĩ, bình thường hắn chẳng có im lặng thế này với Zu dù hôm ấy hắn và nó có cãi nhau đi chăng nữa.
-Em có xem tivi, em biết mọi chuyện cho nên nói chuyện với em tí đi.
Hắn quay lại bàn ăn và ngồi xuống dùng nhanh bữa cơm tối mà Zu đã chuẩn bị.
-Anh hai đang buồn?
-Không có.
-Đừng có giấu em, chị Quậy hôm nay có đến công ty anh không?
-Có.
-Cùng về chứ?
-Ừm.
-Rồi chị ấy nói sao?
-Không xem tivi nên không biết, rồi thì Abbu gọi điện thoại, vẫn bình thường như không có chuyện gì.
-Sao thế được, anh hai đã nhắc đến chuyện kết hôn chứ?
-Anh sợ rằng những gì anh nói đã có thể viết thành “lyric” ột bài hát luôn rồi đấy.
Hắn thôi không ăn nữa mà uống nhanh ngụm nước, sau đó thì rời bàn và về phòng.
………….
1 giờ sáng… Zu nhận điện thoại từ nó…
-Zun thế nào vậy Zu?
-Chị biết rõ hơn em mới phải, anh ấy đang không muốn nói chuyện với ai cả, tắm xong thì lại không muốn ăn cơm. Em năn nỉ ăn thì ăn đại ăn đùa được vài đũa rồi vào phòng. Chắc là chưa ngủ nên đèn phòng còn mở, nảy giờ em đi lên đi xuống mà không dám vào phòng ổng đây này.
-…
-Chị có nghe em nói không đó?
-Có, chị nghe…
-Anh ấy mong mỏi lắm, nhưng anh ấy không muốn làm gánh nặng cho chị nên mỗi khi chị từ chối, anh ấy đều im lặng và không bàn tới nữa.
-Không phải chị từ chối, mà là… chị chưa… sẵn sàng…
Cuộc gọi kéo dài được hơn 10 phút, Zu thôi không muốn nói nữa vì nghe giọng nó có vẻ đang rất mệt mỏi không khác gì hắn. Zu về phòng và tắt đèn để có thể đi vào giấc ngủ.
…………
Gần 2 giờ sáng…
Tít tít !!
……
Tít tít !!
……
Tít tít !!
……
Tít tít !!
……
Hắn lặng đi sau khi đọc xong cái tin nhắn mà dường như đôi phần hắn biết nó đang lo sợ hắn cảm thấy hụt hẫng vì chuyện này.
Tít tít !!
……
>
Nó buông điện thoại xuống trước khi nhấn nút gửi, nó đang rất do dự, nó lo sợ rằng mình không thể chịu “hoàn toàn trách nhiệm” nếu như nó có làm sai điều gì trong cái cuộc sống hôn nhân.
Rồi thì nó quyết định, mọi thứ chỉ còn gói gọn trong một lần chạm màn hình của nó nữa mà thôi. Nó nhắm mắt lại để nhìn nhận xem hình ảnh nào sẽ hiện ra trong mắt nó lúc này.
Một chút gì đó khiến nó trở nên lơ lửng trên không trung. Rồi nó chờ đợi, chờ đợi, nó đang mơ chăng, dường như nó đang mệt mỏi nên chìm dần vào giấc ngủ.
… Hình ảnh nào đó thân quen, thật sự thân quen nhưng không phải là người nó mong muốn thấy lúc này, đây là cái khoảnh khắc nó quyết định mọi việc cơ mà…
………….. (… Abbu …)………
-Em làm sao thế? Còn phải suy nghĩ gì nữa, anh cũng đang rất lo cho nó đây này. Cả mạng sống của anh nữa, em quyết định nhanh đi, trước khi anh giải thích mọi chuyện trên báo.
-… Abbu à, em phải làm sao đây, chuyện kết hôn, quả thật quá xa vời với em.
-Anh biết, nhưng em không còn lựa chọn đâu, anh nghĩ, Zun đang cố gắng, cố gắng để không phải một lần nữa ghen tuông vớ vẩn. Nhưng với những gì là một người bạn thân với nó, anh biết, nó… không làm được…