-Nếu mà dùng câu này để từ chối mấy thằng ấy thì quả chất là hiền lành, dịu dàng anh hai nhỉ. Cũng không ngờ, chị Quậy là sáng tác cái câu hay thật.
-Này, ý em là anh hai bị từ chối thật đấy à?
-Không có, chỉ là anh hai đừng gây áp lực cho chị ấy nữa. Hai năm, nếu đã xác định được đối tượng rồi thì chờ thế nào cũng được mà, phải không?
-Ừm, em nói phải. Có lẽ, vì lo lắng, anh đã làm cho Quậy cảm thấy căng thẳng. Rồi thì tới giờ anh hai mày chảnh lên rồi đây, có bảo cưới gấp thì cũng chu môi lên huýt sáo nhìn trăng à coi.
Hắn cười toe toét và cốc đầu Zu, hai anh em hắn đang xếp hành lí. Hắn chuẩn bị cho chuyến công tác nước ngoài cùng cha hắn, có lẽ là khá lâu, lâu bằng cái khoảng thời gian hắn chấp nhận chờ đợi nó. Trước khi sẵn sàng để cưới nó, hắn phải chuẩn bị sẵn “nội thất” thì mới có thể đón nó về “nhà” của hắn được chứ.
……………
Câu chuyện của riêng hai đứa nó lại bắt đầu ở một chương khác trong cả hắn và nó. Zu đã không còn hứng thú với những cái ảo tưởng ấy rồi cho nên phần tiếp theo, Zu đành dừng lại và giao mọi thứ cho Gia Huy hoàn toàn giải quyết. Cậu ấy cũng cần một cuộc khảo sát của công chúng về câu chuyện này vậy nên đã xuất bản thành sách dù rằng trong câu chuyện này cậu ấy chỉ là “quần chúng” mà thôi. Hihi.
…………….
“Bụi bay mù trời vì cơn lốc ghé ngang qua sa mạc. Nếu em đứng từ xa với hình ảnh mờ nhạt và vẫy tay chào anh, anh sẽ vẫn chạy đến dù vô tình cơn lốc ấy cuốn anh đi.”
[Còn tiếp]