Những bước chân nặng nề trên đường phố tấp nập, tiếng xe cộ cứ “rè rè” mãi bên tai nhưng có lẽ nhờ vậy, suy nghĩ trong đầu con người ta sẽ không hiện ra với những điều vớ vẩn. Gia Huy bước đi trên con phố về chiều như một thói quen, cậu ấy bỏ luôn cả việc hay chạy xe hơi, lại còn không muốn la cà các nơi ồn ào náo nhiệt như vũ trường này nọ.
Đôi lúc sự việc xảy ra đột ngột rồi con người ta cũng bắt đầu thay đổi đột ngột…
Gia Huy mãi không thể mắc cười hơn chuyện của nhỏ Zu. Đó là vì sau cái cuộc đấu tranh tâm lí dữ dội, con bé quyết định bỏ cái nghề viết văn mà bây giờ con bé cho là vớ vẩn để trở thành một người mà chẳng ai biết đến. “Người hâm mộ”. Cái này coi bộ còn vớ vẩn hơn.
Chuyện của Zu tạm gác sang một bên vì hiện tại chuyện của Gia Huy lại càng quan trọng hơn. Cậu ấy đang bắt đầu nản dần với cái công cuộc viết truyện thế này, nói ra cũng có lý do. Nhiều đọc giả quan tâm cậu ấy, thậm chí là gửi rất nhiều quà đến cậu ấy nhưng rồi thì cậu ấy thấy chuyện này cũng chẳng thay đổi được gì. Những câu chuyện do cậu ấy viết đều mang hình ảnh của Boo, đó không phải là vì cậu ấy đã thật sự tìm ra người mình thật sự thích, mà là vì sự ra đi ấy khiến cậu ấy cảm nhận mọi chuyện xảy ra đều là do cậu ấy. Boo mất biệt khá lâu, cả bọn tụi nó luôn ngày ngày cố gắng tìm kiếm mong là sẽ nhận được chút gì đó tin tức về Boo, nhưng ngày tháng trôi, ai nấy đều bận rộn, cả lễ cưới còn bị gián đoạn thì thời gian đâu mà cứ dành ột việc không khả thi thế này. Những câu chuyện do Gia Huy viết đôi phần đều ngụ ý kêu gọi một người con gái trở về, trờ về và người con trai sẽ không là những chuyện lặp lại khiến người con gái ấy đau khổ nữa. Nhưng nếu chỉ là vấn đề trong nước thế này, còn lâu cậu ấy mới tìm lại được Boo.
Điện thoại reo… là ba của Gia Huy:
-Con đang dạo phố… không ạ… con hơi mệt… tiệc ạ… chắc không được đâu… nhưng mà… con biết rồi, con sẽ đến đúng giờ, chào ba.
Cậu ấy lại bước đi trên con phố, cảm giác hôm nay cứ là lạ làm sao. Tối nay là tiệc dành cho các hiệu trưởng qua từng niên khoá, cha của cậu ấy đã bãi nhiệm sau cái năm mà đám tụi nó tốt nghiệp vì vậy đây cũng là dịp về trường chơi với danh nghĩa là con trai cựu hiệu trưởng là còn là cựu học sinh, cũng muốn về một lần để tìm lại những kỉ niệm.
Cậu ấy liền gọi cho bọn nó.
Nó thì tận 8 giờ tối mới đượ thả về, hắn thì bảo là không sao, Kenty và Mèo, cái cặp đôi này khó mà nhấc được phần thân nào của hai đứa ấy ra khỏi nơi làm việc.
-Đi đi, cũng lâu rồi chúng ta chưa về trường mà.
Rồi thì một lúc Kenty với Mèo cũng chấp nhận. Mèo có lẽ sẽ đến muộn vì tối nay không phải trực đêm nhưng có bài tập phải làm cho nên cũng không về sớm được. Mà cũng tại như thế con bé mới đồng ý vì cũng đã lâu cả hai vợ chồng chẳng gặp được mặt của nhau nữa.
Gia Huy mỉm cười, đôi lúc cảm thấy hụt hẫng nhưng rồi thì dạo phố một lúc cậu ấy lại cảm thấy phấn chấn tinh thần hơn. Ai biết được sau khi dự tiệc cậu ấy có thể có tâm trạng mà viết tiếp cái bộ truyện đang khá được đọc giả đón nhận.
………………..
8 giờ tối…
Hắn và Kenty cũng đã tới, Mèo và nó đến trễ nhưng cũng không quá muộn vì tiệc mở lúc 7 giờ 30. Nó có vẻ vẫn còn khá vui vẻ vì chưa nghe tin gì từ hắn cả. Còn Mèo, có lẽ không gặp quá lâu nên con bé bỗng trở nên ngại ngùng với Kenty.
Rồi thì cả đám nó đi chào hỏi các thầy cô trong trường, bọn hắn thì chẳng thầy cô nào nhớ mặt còn nó thì cái mặt ấy ai cũng hằn in trong đầu cho nên vừa gặp là đã tay bắt mặt mừng rồi. Chỉ riêng các giáo viên thanh nhạc mới nhận ra bọn hắn mà thôi.
Vừa lúc Abbu cũng đã tới…
-Em chào cô !
-Abbu, ây chà, hồi đó còn gọi nó là Khang này Khang nọ, giờ thì bắt buộc phải gọi bằng nghệ danh rồi.
-Cô này, cứ gọi em như bình thường là được mà, mà cũng phủ phàng thật đó cơ. Em vào trường mà mấy thầy cô khác nhìn em cứ lờ lợ như không biết ấy.
Rồi thì cái thằng vào làm phá vỡ bầu không khí, hắn đang trò chuyện với cô giáo thì cũng phì cười rồi dắt nó ra ghế đá trong khuôn viên trường mà ngồi. Kenty cũng vì vậy nên muốn gặp riêng Mèo một chút, nói là họp mặt của giáo viên mà bọn học sinh này đâu ra về trường rồi coi cái trường như chốn hẹn hò tái hợp sau bao tháng năm không gặp ấy.
………………
-Anh dạo này xanh xao đi thì phải?
-Đâu, anh vẫn bình thường.
Kenty mỉm cười, đôi mắt cậu ấy rõ là thiếu ngủ nhưng cứ vẫn bảo là bình thường. Nhiều điều cả hai đứa ấy chưa nhận ra là từ khi kết hôn đến bây giờ, điều tối thiểu của một cặp vợ chồng là thế nào thì cả hai vẫn chưa thực hiện được.
-Anh cứ dõi chối, em nhìn mà không biết à.
-Bỏ chuyện đó đi. Anh cảm thấy khá mệt mỏi nhưng nghĩ tới em lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cho nên hăng say làm việc hơn, cũng không lâu nữa mọi chuyện sẽ đi vào lề lối anh sẽ dành thời gian cho em, hai chúng ta, còn chưa có tuần trăng mật nữa mà.
-Em cũng vậy, cũng khoảng tháng sau là hết đợt thực tập, trưởng khoa nói những người sợ máu mà thích nghi nhanh như em thật là hiếm. Em thấy cũng mừng nhưng cũng lo rằng là nhiều ca phẫu thuật khác phức tạp, em lại không kiềm được.
-Thấy em mệt mỏi vậy, hay là tối nay về nhà với anh nhé.
-Em còn phải làm cái báo cáo nữa.
-Mai rồi làm.
-...
-Từ ngày kết hôn tới nay, chúng ta… chưa từng ngủ chung, em biết không?
Mèo như nhận ra vài điều, đúng là con bé cũng hơi quá đáng, dù là có bận cũng phải về nhà ban đêm, đằng này thì cứ ở coi bệnh viện như là nhà, cậu ấy cứ ngủ một mình đến rồi chán lại khổ.
Mèo ậm ừ có vẻ cũng hơi khó xử nhưng quả là phải dành một ngày cho Kenty, đằng này chỉ là một đêm bên chồng, đó chẳng phải cũng là điều tốt sao.
……………………
-Vài ngày nữa, anh phải đi rồi.
-Đi đâu?
-Sang giúp ba.
-Mỹ?
-Ùm.
-…
Nó im bặt, đến giờ này hắn mới nói. Mà cũng phải thôi, nó bận bịu cũng chẳng kém hắn thì thời gian đâu hắn có thể gọi mà nói về vấn đề này cơ chứ.
-Thế, bao lâu?
-Cũng khoảng 2 năm, nhưng nếu không có gì trục trặc, anh sẽ về sớm.
-2 năm, sớm hơn là bao lâu?
-Anh cũng không biết, nhưng mà, anh ở đây cũng không có thời gian mà gặp em, anh nghĩ anh nên đi để công việc về sau này sẽ nhẹ nhàng hơn.
-Ùm.
-Nếu nhớ anh thì gọi cho anh, như mọi lần thôi mà, phải không?
-Ùm.
Nó cứ ậm ừ rồi nhìn đi chỗ khác, sóng mũi nó hơi cay, lâu rồi nó chẳng khóc lóc thì phải. Đôi khi vì kiệt sức, nó hay khóc nhưng không phải là cái cảm giác này. Dù không gặp hắn thường xuyên nhưng nếu biết hắn ở gần đâu đây, nó vẫn thấy yên lòng hơn là phải xa hắn như thế này, như cái lần hắn ra đi vì hiểu lầm giữa nó và Abbu. Rồi thì bây giờ hắn đi một phần cũng do không muốn có thêm rắc rối bởi sự bới móc của dư luận từ Abbu.
Rồi thì Abbu phá vỡ bầu không khí của hai đứa nó.
-Này, dù là trước đó hay bây giờ, hai người cũng chẳng thèm để ý đến tui là thế nào?
-Abbu.
Nó cười và ngồi sang một bên chừa chỗ cho Abbu.
-Zun à, xin lỗi mày nhé, chuyện của tao cũng lắng nhanh thôi, vài ngày nữa tao họp báo rồi giải thích mọi chuyện, đừng có vì chuyện ấy mà khó chịu nhá mạy.
-Tao có làm sao đâu, nhưng mà tao đi rồi, ở đây, mày chăm sóc Quậy dùm tao.
-Sao mà được, của mày mày tự lo, chẳng phải tao đã nói là không nhúng tay vào sao. Mà Quậy biết rồi à?
-Hai người muốn giấu em đến chừng nào?_ Nó càu nhàu Abbu, ai cũng biết có nó thì không biết mà thôi.
-Anh đùa mà, anh cũng mới biết hôm qua thôi, cơ mà nếu như vậy cũng tốt, biết đâu hai năm sau nó về em cưới anh rồi thì sao, haha.
-Thằng điên!
Hắn phì cười vì Abbu vẫn thích hay chọc tức Zun, nhưng với hắn bây giờ, điều quan trọng là nó, hắn sợ sẽ không chịu được nếu như một ngày nào đó đi làm về, hắn muốn gặp nó nhưng lại không thể thì là thật sự rất khó chịu đối với hắn.