Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Có lẽ dù con bé có xuất hiện 100 lần hay 1000 lần, Abbu cũng chẳng nhận ra con bé trông đám đông ở phía dưới. Con bé vẫn mỉm cười vì được nhìn cậu ấy như thế này, nụ cười rạng rỡ của cậu ấy như lại một lần nữa “đi đến bên cạnh và lay nhẹ trái tim con bé: dậy thôi !”.
Zu trở về nhà khi ngoài phố đã vắng dần đi bóng người. Gió lạnh, con bé vẫn thích đi bộ. Dường như tụi nó thường vẫn ưa chuộng đi bộ hơn so với những năm về trước, mỗi đứa mỗi ngã, con người ta không có thời gian bên nhau nữa. Tự trách mình mau lớn quá hay là vì thời gian trôi nhanh, … cũng như nhau cả thôi.
-Alo?
-Zu à, em gửi truyện cho Mèo, con nhỏ đọc xong rồi bây giờ cứ vùi đầu vào, chẳng làm việc gì kìa, haha.
-Này, đừng bảo chị ấy đọc chương 51 rồi đấy nhé.
-Chắc là vậy, haha. Mà này, em có cần, ác với chị đến thế không, hít.
-Hehe, ở bên đó nhớ chị quá nên đem ra hành hạ đó mà.
-Cơ mà, cái chập 51 ấy, em đưa chị lên hơi bị cao đó, haha.
-Mà thật là chị cũng sắp thi giải quốc tế mà, ai biết được, hehe, không chừng những gì em viết lại thành hiện thực.
-Con nhỏ này, ngủ ngon nhé!
-Dạ, ngủ ngon.
Zu tắt máy và lại bước trên con đường đêm. Ánh đèn đường màu vàng chói như đè nặng bóng con bé xuống mặt đường, ước gì có hình bóng ai đó đi bên cạnh, con bé ắt sẽ vui hơn lúc này. Nhưng không sao, con bé cũng chỉ mới gặp người đó cách đây vài phút thôi mà, có điều là người đó vẫn không nhận ra con bé trong cái đám đông la hét ở dưới mà thôi. Hình như mũi lại không thở được, cảm chưa hết từ hôm bữa đến giờ, con nhỏ mệt mỏi quá đổi nên quay về nhà nghỉ ngơi, cũng may là vẫn không bỏ lỡ ngày diễn cực thành công của Abbu.

“Mỉm cười rồi lại mỉm cười, có khi những giọt nước mắt đã lười chảy xuống để con người ta tập quen chịu đựng với những nỗi buồn thầm kín…”

Khuya đến, Abbu trở về nhà một cách mệt mỏi, người hâm mộ vẫn sẵn sàng bu theo cậu ấy để tiễn chân về tới nhà. Có lẽ vài ngày nữa cậu ấy phải chuyển nơi ở khác, không thì sẽ bị làm phiền mãi thôi.
-Alo, Quậy hả, có gì mà gọi anh thế?
-Em sang nhà anh chơi được không?
-Đơn nhiên rồi, có cần anh sang chở không?
-Anh có ra được khỏi nhà đâu mà nói thế, cơ mà em đang ở gần nhà anh nè, vấn đề là em không biết làm sao để không phải bị nhận ra.
-Vậy à, hay là em đợi khoảng 15 phút nữa đi, anh tắt đèn là về cả thôi.
Abbu vừa nói vừa bước ra mở rèm cửa sổ để có thể nhìn ra ngoài cổng, quả là còn đông người ở lại. Những cái vẫy tay khiến cậu ấy phải cười gượng đáp trả, mệt quá còn gì.
20 phút…
Nó an toàn vào được nhà Abbu…
Abbu đóng cửa và vào bếp lấy nước cho nó.
-Qua đây làm gì thế nè?
-Ca sĩ thần tượng, vào được nhà khó thật, sang chơi vì nay em không phải được cho ở lại khu tập huấn.
-Thế cũng không về nhà à?
-Dì với Cà Rốt về quê rồi, cũng hai ba ngày nữa mới về lại. Cơ mà sao giống đuổi em về thế, bố rổng?
-Oải, sao còn dùng từ đó nữa. Uống đi nè.
Cậu ấy cùng ngồi xuống bên cạnh nó và mở tivi lên. Cứ dạng như cái khung cảnh “xi-nê trong nhà” ấy.
-Hôm nay, thành công chứ?
-Em biết à, cứ tưởng là em chẳng thèm ngó đến anh. Cũng tạm, hơi mệt một chút nhưng mà cảm thấy vui, hát để vơi đi nỗi buồn.
-Anh mà cũng có nỗi buồn nữa à, haha.
-Sao lại không?
-Sao vậy?
-Ừm,.. tại thấy hơi trống trải. Ngày trước còn sang nhà đứa này ngủ, đứa kia ngủ. Đôi lúc thì về housestar ngủ với ba, rồi thì cũng chán.
-Thế anh không để ý được cô nào à, cưới nhanh để còn có người mà ngủ chung.
-Haha, đường sự nghiệp còn dài, vã lại cũng không biết nên yêu ai.
-Yêu mà còn phải có chữ “nên” nữa.
Quậy cốc đầu Abbu. Đôi khi nó cảm thấy ngượng khi phải nói về chuyện tình cảm thế này, nhưng rồi chỉ có cách này mới có thể đi vào vấn đề mà nó cần phải nói với Abbu lúc này. Một phần vì có một chút tội lỗi nào đó, nó hiểu Zu là người thế nào, dễ yêu ai đó nhưng lại khó lòng nào quên được. Có lẽ do con bé đã tìm được đối tượng thứ nhất rồi, còn Abbu, cậu ấy đã phải từ bỏ đối tượng thứ nhất, người đó- không phải con bé.
-Tại vì, có lẽ, không ai được như em đấy.
Abbu nhe răng cười trừ vì câu đùa cợt ấy. Nó cũng vì thế mà phì cười, đơn giản chỉ là câu bâng quơ nhưng không chắc hẳn đó là lời nói đùa thật sự.
Nụ cười ấy nhợt dần và cứ chìm đắm vào cái nhìn với nó. Abbu có lẽ cũng đang khó khăn như Zu vậy, dù thời gian trôi, dù tập sống chối bỏ sự thật nhưng không phải lúc nào cậu ấy cũng có thể nắm giữ lại cảm xúc của mình.
Nó vẫn mãi mê với cái chương trình phim hoạt hình quen thuộc từ nhỏ tới lớn. Không gian im lặng vì nó cũng dường như biết, Abbu đang nhìn mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui