“ Xin lỗi, Abbu. Có lẽ cuộc đời không đẹp như em tưởng. Anh là người em yêu thương, người em có thể luôn cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh nhưng có lẽ, nếu không có Zun, điều ấy mới thật sự trở thành sự thật.”
Nó tựa đầu mình vào vai Abbu như mỗi lần hắn ôm nó, nó thường làm vậy. Cậu ấy bỗng chợt giật mình vì hành động ấy của nó, tim cậu ấy đập như cả 4 năm trước vẫn hay thường đập nhanh như thế. Nó cười rồi bảo:
-Đừng nghĩ điên nhé lão, chỉ là em vừa mất đi một chỗ dựa…
-…
-Đôi lúc em tự hỏi, sao không phải anh mà lại là Zun. Em không trả lời được cho câu hỏi đó rồi thì Zun như âm thầm giải đáp. Trong tình yêu, em cảm nhận được thế nào là hạnh phúc, thế nào là phải hy sinh cho người mình yêu, rồi thì em ích kỉ, anh nhỉ?
-…
-Em không biết hiện tại anh có cảm giác gì và với ai nhưng em muốn cho anh xem một đoạn trong tập truyện em vừa đọc được. Em đọc cho anh nghe nhé.
-… ùm…
Abbu lặng đi vì hôm nay nó nghiêm túc nói chuyện với cậu ấy. Nó ít khi phải dùng lời lẽ dài thượt thế này, và bây giờ, nó như thế chỉ để có thể cố gắng lần cuối cùng vì một người nào đó nó cho là đã phải vì nó quá nhiều. Và một người nữa mà nó cần trả lại những cảm giác mà nó lấy đi của cô ấy từ tay Abbu.
….. – Lễ cưới trên thiên đàng….
… Tự bạch của đứa con gái về chót trong cuộc đua tình yêu, Zu.Ab - …
… Nắng lên chưa bao lâu thì mưa lại rơi ào xuống như một sự dập tắt nào đó đầy căm giận. Em lại tự trách mình, sao lại có thể yêu anh nhiều đến vậy…
Anh yêu chị ấy, phải rồi, yêu ai là quyền của anh mà, nhưng nếu như anh “ bỏ qua” thì hãy để em là người thứ hai bước lên sau gót của chị ấy nhé. Em nghĩ mình đã quá điên khùng vì đã phải đem trái tim yêu đương “bậy bạ”, để rồi thì bây giờ, em bôn ba muôn nơi tìm kiếm một ai đó em yêu hơn là anh. Đến khi, em dừng lại, làm sao đây, anh đang dẫn đầu và về đích rồi. Em thổi còi để kết thúc sự tìm kiếm bất lực ấy. Chờ đợi, cố gắng, đau đớn, rồi lại bỏ cuộc, nhưng bây giờ em lại cố gắng đứng lên lần nữa để bẻ cổ và bóp tay chuẩn bị tinh thần đối diện với anh. Kết quả chẳng mấy khả quan, nhưng em bị vui đó, anh hai của em quả là số một, trả cho anh một cây đũa vì dám cả gan chẳng đem lấy một ánh mắt kéo dài năm giây để dành cho em. Người ta gọi nôm na là “Trả đũa” ấy, vậy rồi thì sao, anh vẫn vậy. Hi, thôi em đành lặng lẽ kết thúc câu chuyện này ở đây, kết thúc để không phải đau thêm lần nữa, để rồi một ngày nào đó em nhìn lại quá khứ ấy, nỗi buồn không quả nhiều để em cảm thấy đau…
………………………………
Nó dừng lại khi ánh mắt Abbu đã bắt đầu đỏ, có lẽ cậu ấy đang cay hay là có cái gì nó nghẹn lại ở cổ. Nó lôi ra trong cái túi xách của mình một quyển nhật kí, không phải của nó, không phải của hắn hay ai khác, của Zu.
……… Nhật kí đậm mùi mặn của nước mắt………
… Em quả là điên khùng phải không anh? Có lẽ chỉ vì chen chân mua vé thôi mà đã làm rơi mất sợi dây chuyền của mẹ em cho em rồi. Mất cái gì em còn chẳng tiếc chứ cái ấy thì chắc em chẳng dám nhìn mặt mẹ nữa. May là hôm nay chỉ là buổi gặp mặt “fan” thôi mà đã thế, đến cái ngày anh diễn bài hát trong album đầu tay chắc em chẳng sống nổi mà trở vê.
Gió mạnh khiến nước mắt em khô đi bên đôi gò má, em cứ nghĩ đến việc cố gắng một lần nào đó nữa với anh thì chính em lại đánh bật ngay cái suy nghĩ điên khùng ấy đi. Ngày trước cũng không, bây giờ cũng không anh nhỉ, anh trở thành thần tượng mất rồi, khi anh già đi thì cũng chẳng đến lượt em chen một chân vào cái con đường mà phía cuối là anh.
………………………………………………………
………… Nhật kí đánh mất………………………
Nay em lại bị mất ví tiền. Đám đông cứ chen tới chen lui rồi thì mất luôn cả cái poster em vừa mua hôm qua, hình của anh bị chất cơ mà lại bị mất, AAAAA, muốn giết dứa nào chôm của mình.
Không sao, người ta lấy đi tất cả, nhưng chẳng lấy anh ra khỏi tim em được mà, hehe.
………………………………………………………..
………… Nhật kí của người bệnh…………………
Nay em cảm nhẹ, vậy thôi mà cũng không dám bước ra khỏi nhà vì sợ lỡ bệnh nặng hơn thì cái ngày anh diễn sắp tới lại không đi được. Em nhớ cái lần chị Quậy bị bệnh, anh có lẽ còn lo lắng hơn cả thằng anh của em cơ đấy, nếu người đó là em, không biết anh sẽ thế nào nhỉ. Em lại nói điên nữa rồi. Chán thật, không có ông Zun ở đây biết sao đây, chẳng ai chăm sóc ình, phải tự lo cả. Oải, cứ bệnh là thích nhõng nhẽo mà có ai đâu để mà như thế…
…………………………………………………………
…………. Nhật kí trước ngày diễn của anh………
Mai rồi, phải cố lên, may là có vé rồi. Hít, nếu mà ngày mai mới mua vé chắc là điên mất, bệnh chưa hết. Em chẳng dám gọi cho anh vì nếu như vậy anh sẽ biết em đến xem anh diễn. Cố lên, cố lên, em phải cố lên và anh cũng phải vậy.
…………………………………………………………
-Lúc nảy, trước khi sang đây, em có sang nhà Zu để tìm con bé, may mà em sang không thì không biết trộm sẽ lấy hết được bao nhiêu thứ quý giá nữa. Con bé đi không khoá cửa.
-…
-Mà nếu, có mất đồ, đừng mất hình ảnh hay cái album nó mới mua là nó đã mừng rồi. Em lấy được quyển nhật kí ngay phòng khác, chắc là định viết gì trước khi đi nhưng lại sợ trễ nên quăng lại đấy với cây bút.
Abbu nhắm mắt lại và ngã đầu ra phía sau. Cậu ấy có vẻ đã hiểu ý của nó, cũng như hiểu được những gì mà nó muốn truyền đạt. Nhận ra mọi chuyện không như cậu ấy tưởng tượng, Zu, cái tình cảm của Zu vượt xa cái suy nghĩ của Abbu về Zu.
Nó cười…
-Này, em không phải gây áp lực cho anh đâu, chỉ là em không chịu đựng nổi khi đọc xong nhật kí của con nhỏ. Hít, nghĩ thì thấy có lỗi, tự dưng đọc trộm nhật kí người khác. Mà thôi, cứ ở đó mà nghỉ ngơi đi, em về đây, khuya lắm rồi, chắc là qua nhà thờ ngủ ké các seur.
…………………..
Nó vừa về thì Abbu liền ra gara lấy xe để sang nhà Zu. Cũng lâu không ghé kể từ ngày hắn sang Mỹ, nó đưa nhật kí của Zu cho cậu ấy như muốn cậu ấy một lần đi sang nhà con bé dù rằng cậu ấy có muốn cái bận cản chân cũng không được.