Lưu ý: tuy không quá nóng nhưng vì sợ sự tưởng tượng không giới hạn, mấy bạn trẻ đừng nên suy nghĩ dong dài quá nha, câu chuyện chỉ có tính chất minh hoạ tình yêu "bỏng lửa" thôi. Hậu quả hay hiệu quả còn chưa biết thế nào nên xem xong phần này nhớ thanks nhiệt tình để chờ phần cuối cùng của chập nhé. Hẹn mọi người hôm sau nếu có thể, còn lưu luyến nên không muốn up hết :)). Sẵn nói luôn là San cũng xém đủ tuổi thôi, nhưng vì cũng muốn thử sức xem tay mình có đủ khả năng viết ra không ^^ Vì rating K , nên phần này thông báo gắn max nhé ^^.
_____________________
-Có chuyện gì sao?
-Không, anh thấy em ở nhà một mình cho nên muốn sang đây xem xem em thế nào.
-Sao lại là hôm nay?
-Anh mới đi diễn về lại không có gì ăn, cho nên sang đây ăn nhờ mì gói.
-Em không nấu cho anh ăn đâu.
-Ai bảo em nấu đâu, chỉ chỗ cất mì cho anh tự nấu.
-Ôi, anh có phải thần tượng không vậy trời.
Nói rồi Zu dẫn Abbu xuống bếp sau đó thì lại lên ghế sofa trước phòng khách và xem tivi. Đâu phải lúc nào con bé cũng cuồng nhiệt với Abbu...
Abbu trở lại phòng khách với 1 tô mì và 1 tô cháo cho Zu. Cậu ấy đứng đấy và nhìn con bé, đôi mắt mệt mỏi, đôi tay buông lơi chiếc điều khiển tivi, màn hình vẫn đang chiếu phim mà con bé đang theo dõi suốt mấy tháng qua. Abbu ngồi xuống và lại tiếp tục nhìn con bé ngủ ngon giấc với cái đầu tựa ra sau thành ghế, hơi thở chậm và người con bé có vẻ hơi nóng.
-Zu… Zu à…
-… h..hữm…?
-Em chưa ngủ à?
-Ừm…
-Ăn với anh đi, anh có nấu cho em nè.
-Em không đói.
Con bé mở mắt ra, trông mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng xem tiếp bộ phim, vì cả buổi chiều con bé lo chuẩn bị xếp hàng để vào khu biểu diễn mà bỏ lỡ tập phim.
-Em bệnh sao?
-Em có làm sao đâu.
-Để anh xem *gạt tay*…
-Đã nói là em không sao mà.
Zu bỗng bực bội và đẩy tay Abbu ra, con bé tắt luôn tivi và đi vào phòng lấy chăn ra.
Có lẽ chỉ vì mệt quá nên Zu mới như thế, thường thì có như thế nào con nhỏ cũng không càu nhàu khó chịu đến như vậy.
-Em ngủ tí, anh về thì gọi em dậy đóng cửa.
-…
Abbu như hiểu đôi phần con nhỏ cáu gắt với mình. Gật đầu e ngại để con bé có thể nằm xuống mà ngủ. Cậu ấy sang ghế bên kia để chỗ cho Zu nằm.
………….
“ Thà như, anh đừng như thế này, em sẽ thấy không lạ. Đừng có như thế, anh chỉ có thể đối xử tốt với người anh yêu thôi, người khác, cả em thì không.”
…………
Con nhỏ nhắm mắt lại ngủ, có chút gì đó buồn, phải làm sao để không bận tâm nữa. Vừa mới đây thôi, con bé la hét, thét gào tên cậu ấy như một cơn cuồng loạn mà khi ai đó quá “bấn” cái gì mà mình yêu thích, bây giờ thì khác rồi. Con bé sợ hãi cái cảm giác Abbu ngoảnh mặt lại nhìn mình, như rằng cậu ấy đang chỉ vô tình bỏ qua ánh mắt của Quậy mà thôi.
Abbu rửa chén cho con bé, đã mấy nay Zu chẳng đụng đến việc nhà, thậm chí rằng máy giặt đã đầy quần áo rồi mà con bé cũng không buồn bấm nút giặt. Sau khi rửa chén xong, Abbu chỉnh máy giặt rồi sau đó vào phòng Zu mà xếp lại gối nệm. Cả cái máy vi tính đã đầy ra các món ăn vặt, quả thật con nhỏ bê bối hết chỗ tả.
………….
2 giờ sáng…
Tiếng gà gáy đêm khuya nghe sao nhộn cái cảm giác yên bình. Có lẽ quá lâu để Abbu thức đêm thế này, có chăng thức cũng chỉ để thu âm và tập luyện mà thôi. Nay thì thật sự cảm nhận được cái yên tĩnh của cuộc sống. Ngồi bên chiếc bàn, cậu ấy ngắm nhìn Zu được một lúc thì ngồi bệt xuống đất để có thể nhìn rõ Zu hơn.
-Anh cũng đã nghĩ, ai là người xếp sau Quậy, nhưng anh không muốn đó là em, vì em không phải sinh ra để chịu những gì mà cái ấy không phải là đầu tiên với em. Anh biết nếu em tìm được người yêu em thật lòng thì có lẽ em cũng sẽ không dành tình cảm cho người đó. Nhưng biết làm sao được, thích anh, em hãy chờ đợi đi, rồi thì khi anh cảm thấy đến lúc anh cần tìm một tình yêu nào đó, anh sẽ đến bên cạnh em, để em được hạnh phúc và anh sẽ thôi mệt mỏi với những bộn bề của cuộc sống.
Abbu thờ dài, cậu ấy nói chuyện một mình nhưng có chăng nội dung như muốn nhắn gửi đến con bé. Tình yêu mà, đâu phải lúc nào cũng đẹp.
……………………..
Sau cái đêm hôm ấy, Zu không còn gặp Abbu với nghĩa là người quen. Cậu ấy bắt đầu cho “show” diễn của mình ngày đêm, cả vào những ngày mưa, cậu ấy cũng không ngại diễn dù là sân khấu ngoài trời. Zu vẫn theo chân cậu ấy trên những bước đường, dù rằng cái cơ hội gặp riêng hôm ấy, con bé vô tình bỏ qua trong sự chán nản phút chốc. Abbu vẫn diễn tốt mọi buổi diễn của mình, nhưng cái khác ở đây, cậu ấy đã bắt đầu tìm kiếm, cái số lượng người khá là đông nhưng để tìm Zu không phải là một trở ngại. Rồi thì tìm ra, cậu ấy chỉ nhìn lướt qua như không biết, để rằng con bé sẽ không phải lo lắng cậu ấy bị phân tâm với sự xuất hiện của mình.
Ngày dài trôi, mọi thứ vẫn tốt đẹp như đã và đang rất tốt đẹp. Câu chuyện về nó và hắn, Kenty và Mèo, Gia Huy và sự cô đơn gần như lắng xuống. Riêng Abbu lúc này, thời kì đỉnh cao đang khiến cậu ấy trở nên bị áp lực nặng, thần tượng, hai từ có vẻ thật to lớn nhưng với cậu ấy nó thật sự rất nặng nề.
Chuyện gì đến cũng phải đến, cũng như chuyện gì qua cũng đã qua. Chuyện gì nên đề cập đến thì cũng phải nhắc lại dù chỉ một lần.
Abbu gọi cho Zu như cần một niềm an ủi nào đó, cậu ấy thật sự rất mệt mỏi.
-Anh mệt,… Zu à, em có nhà không?
-Sao lại thế, buổi diễn kéo dài à?_ Con nhỏ vẫn giã vờ mình chẳng biết gì về những hoạt động của Abbu.
-Ừm, anh đang ở trước cửa nhà em, thấy đèn tắt nên anh gọi, mở cửa cho anh được chứ.
-Ờ…
Nhà chỉ có con gái, nhưng biết làm sao được, dù là ở Việt Nam, con nhỏ cũng quen tay mở cửa cho bạn bè vào nhà lúc đêm khuya. Lại rằng vài hôm trước cậu ấy cũng ở nhà con bé cả đêm cơ mà… Nhưng sao, nay, vẫn thấy bất ổn làm sao ấy.
Abbu uể oải bước vào nhà với cái balô nặng kịt. Cậu ấy thả mình xuống ghế và nằm dài ra ấy và nhắm mắt lại.
-Anh ăn gì chưa?
-Anh không đói.
-Vậy uống nước chanh nhé.
-Thôi.
Zu đi lại và sờ vào trán cậu ấy. Vẫn bình thường nhưng trông mệt mỏi thế, đành đi nấu ít cháo dù cậu ấy không đói.
……..
-Ăn đi nè!
-Anh nói không đói mà.
-Dậy ăn nè.
Mèo kéo tay cậu ấy dậy và đưa cháo.
-Đút anh ăn đi.
-Sao mà được.
-Sao lại không?
-…
Zu thở vài và đút cháo cho Abbu như cậu ấy muốn.