Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Cả hai cùng ngồi cạnh nhau ở phòng khách, mọi vật xung quanh như trở nên cô quạnh, phòng ngủ của Zun thì lúc nào cũng tối đèn kể từ ngày hắn đi, phòng khách thì cũng không mở đèn sáng mà chỉ mở một ánh đèn xanh dương vừa đủ cho tụi nó có thể thấy đường mà đi lại. Zu thường như thế, nhất là khi viết truyện, con bé lại còn không mở đèn, chỉ gõ và nhìn cái màn hình khi ai cũng đã đi ngủ cả rồi.
-Còn rượu không?
-Hình như là còn, anh hai ít khi dùng lắm.
-Lấy cho anh đi.
-Anh đang mệt mà.
-Nhưng anh muốn uống.
-Ờ…
Con bé đi lấy rượu và để cậu ấy nằm ở đó với những suy nghĩ mông lung. Những lời nói của nó lại văng vẳng bên tai. Cả những dòng nhật kí của Zu, mọi nét bút như đang hiện ra trên cái bức màn của sự suy nghĩ, Abbu nhắm mắt để có thể suy nghĩ thật rõ ràng mọi chuyện.
Zu trở lại với chai rượu trên tay và một cái ly.
-Sao chỉ có một vậy, uống với anh đi chứ.
-Em không biết uống.
-Tập đi, nhỡ đi với bạn bè, tụi nó chuốt say em rồi thì bắt cóc em thì làm thế nào?
-Em có bạn bè nào ở đây đâu, có cũng chỉ là xã giao thôi, không ai thân thiết cả.
-Nhưng mà dù gì thì cũng uống với anh đi.
Cậu ấy nói rồi rót vào ly đưa cho Zu, con bé lắc đầu khó chịu nên Abbu đành uống trước ly ấy.
Cuộc trò chuyện mới chính thức bắt đầu, tâm trạng Abbu không mấy tốt vì dạo này cậu ấy chẳng được đi chơi với ai hay là được về nhà ngủ cho đỡ mệt mỏi. Cuối cùng thì sau khi sắp xếp tạm xong mọi việc, cậu ấy lại chỉ có thể đến nhà Zu như một thói quen mới hình thành cách đây vài ngày và chỉ một lần mà thôi. Vì rằng cậu ấy không biết đi đâu nữa cả.
-Em hỏi gì anh đi.
Vừa uống ly thứ hai, Abbu lại rót ngay ly tiếp theo vào chờ đợi câu hỏi từ Zu.
-Em không biết hỏi gì hết.
-Em có đi xem anh diễn bao giờ chưa?
-… Dạ… chưa…
-Sao lại thế, em cũng chỉ bận đi học ban ngày thôi mà.
-Em cũng phải làm bài tập chứ.
-Ùm, vậy cuối cùng, em theo ngành gì thế, Zun bảo em đăng kí vào chuyên ngành này, rồi lại đổi.
-Em không biết nữa, em không xác định được mình thích gì.
Ùm, đúng rồi, con bé chẳng xác định được, có lẽ cái ngành nghề con bé bất chợt né tránh nó là chăm sóc cậu ấy. Một lần nọ, con bé có nói với Zun rằng nếu như mai này, con bé lớn lên, con bé sẽ là một con nhỏ nội trợ tốt, chăm sóc chồng và nuôi con, chỉ vậy thôi, là đủ. Nhưng nói ra ai cũng thừa biết con bé nhắc chữ chồng ở đây là để ám chỉ ai rồi.
-Thế là chỉ làm nội trợ thôi đúng không?
-Hihi, nếu chồng của em nuông chiều em, thì may ra. Thời buổi này, cả vợ và chồng đểu phải đi làm kiếm tiền mà. Như chị Mèo, dù chị ấy rất nhát nhưng không phải vì thế mà ở nhà nội trợ. Giờ thì công việc chị ấy cao cả biết bao.
-Thế em cũng không nghĩ mình sẽ làm gì sao?
-Em chỉ có thể viết truyện mà thôi, mà nếu viết mãi như thế, một ngày nào đó em chẳng còn ý tưởng gì mà viết. Em có nghe anh Huy nói sách bán rất chạy, nhưng không phải để kiếm được lợi nhuận ấy trong 1 ngày 1 đêm được. Em viết cũng đã 3 năm mới ra được một bộ truyện ấy.
-Ùm, thôi, đừng nói về sự nghiệp nữa. Nói về cái khác đi, uống với anh…
Cậu ấy đưa ly rượu cho Zu, con bé cũng từ chối như từ nảy đến giờ, nhưng rồi thì sự mời gọi của Abbu buộc con bé cũng phải uống một ly cho cậu ấy vừa lòng.
-Em uống được mà bảo là không biết uống.
-Đôi khi anh hai uống, em cũng uống cùng.
-Vậy là em nói dối anh còn gì, đã vậy, phải phạt.
Cậu ấy lại tiếp tục đưa thêm ly nữa cho con bé. Zu lắc đầu rồi cũng phải uống, hôm nay tâm trạng của Abbu không tốt vậy nên con bé cũng phải chia sẻ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui