Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Hiếm khi, Abbu lại dành thời gian bên Zu như lúc này. Thậm chí, con bé tính tổng cộng thời gian cả hai ở cạnh nhau mà lúc đó chỉ có hai người thì cũng không quá được 1 giờ đồng hồ. 20 mấy năm trời là người quen mà không gặp nhau được hơn 1 giờ như thế, quả là hơi quá đáng rồi.
-Có lẽ… đây là lần đầu tiên anh ở đây lâu đến vậy.
-Anh ở đây hoài mà, ngủ với thằng Zun cả mấy tuần liền còn gì.
-Ý là, chỉ có anh với em…
-À, ùm, thế… em có muốn… anh đến đây thường xuyên với em không?
-Zun dặn anh thế à?
-Haha, nó có dặn mà anh bận thì làm gì được. Chỉ là, anh muốn sang đây với em nhiều hơn thôi.
-Tại sao?
-Anh đã chẳng phải nói rồi sao, anh nhớ em.
-…
Zu thôi không muốn nói chuyện nữa. Con nhỏ cứ nghe đến từ ấy thì cứ ngay trong đầu hình thành cái suy nghĩ cậu ấy đang đùa cợt con bé. Nhưng không hẳn là vậy…
-Zu à, anh hỏi thật nhé?
-Xin phép làm gì, anh hỏi đi.
-Em có đang để ý ai không?
-Không!
-Kì vậy, con gái hai mươi tuổi đầu rồi mà không thích ai hết à?
-Ùm, có sao đâu, chẳng phải anh cũng hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái là gì.
-Anh là ca sĩ, nó khác.
-Em là nhà văn, nó khác.
Abbu lắc đầu rồi lại uống tiếp. Cả hai bắt đầu nói chuyện bạc ngàn, những chuyện mà khi người ta say người ta thường hay nhảm nhí lắm.
-Anh, có đang thích một người…
-Người đó,… em biết không?
Con nhỏ dò xét, một phần con nhỏ đã có sẵn dự đoán trong suy nghĩ, nhưng chắc gì đó là người mà Abbu nói.
-Ừm, em biết, thân là đằng khác.
-Thế thì, em biết rồi.
-Không phải Quậy đâu, đừng có đoán mò.
-…
-Anh nói đúng mà. Quậy cho anh vào quá khứ rồi, vã lại anh không muốn chết dưới tay thằng Zun.
-Nghĩa là, anh còn thích… nhưng chỉ vì anh hai em thôi à?
-Không có.
Cậu ấy bắt đầu nói chuyện cọc cằn hơn, đúng là trong tư tưởng của con bé, Abbu không bao giờ sẽ thích con bé được.
-Thế, là ai mới được?
-Sao em lại muốn biết?
-Tò mò thôi.
Abbu lại tiếp tục uống, Zu cũng vậy, con bé bắt đầu không biết từ chối là gì nữa.
-------------------
Người đó là ai đi chăng nữa, thì với em, cũng vậy thôi…
……………….
Nhiều khi mọi chuyện xảy đến không như con người ta nghĩ, cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra là nó sẽ xảy ra. Đôi lúc những sự vô tình như thế mang cho người ta bao nhiêu gánh nặng, bao nhiêu sự suy nghĩ và bao nhiêu cái gọi là hối hận…
Abbu nhìn vào đôi mắt con bé như một sự khát khao nào đó, quá lâu, mà không phải, phải nói là lần đầu tiên, cậu ấy nhìn con bé như vậy. Đôi mắt to chứa đựng những nỗi buồn thầm kín, đôi gò má đã đỏ ửng lên vì con bé đã uống khá nhiều, tuy vậy nhưng trông vẫn xinh.
-Có ai nói cho em biết là, em đẹp lắm không?
Abbu lờ đờ và tiếp tục rót, đầu óc cậu ấy đã bắt đầu quay, quay như trời đất đang muốn nhào lộn cùng cậu ấy vậy.
-… thì thế nào?
-Zun có bảo, người ta thích em, nhưng, em lại chẳng đáp lại với ai cả.
-Đề cao em quá đấy thôi, em có là gì đâu.
-Nói thật cho anh biết đi…
-Điều gì?
-Người em thích…
-Anh biết để làm gì?
-Tò mò thôi.
Zu thở dài và ngồi gần lại với Abbu hơn, con bé cười đểu rồi đặt tay lên vai Abbu.
-Đó giờ, em có thay lòng bao giờ, mà anh hỏi._ Con nhỏ thì thầm.
-Là anh.. sao? _ Abbu dò xét.
Zu gật gật đáng yêu rồi rời khỏi cậu ấy. Con bé ngã đầu ra phía sau, nhắm đôi mắt lại, cái màu xanh của đèn phòng khách khiến con nhỏ như mê man trước cái không gian quay cuồng này, con bé muốn nằm để không phải té vì mất thăng bằng.
-Anh dụ em say rồi này.
-…
Abbu cười rồi lại tiếp tục uống ly cuối cùng, đã hết chai.
Không khí trở nên im lặng, tivi được bật, kênh âm nhạc, những bản nhạc buồn đưa không gian tràn ngập nỗi niềm riêng. Không ai nói lấy lời nào, Zu gần như bị chìm vào giấc ngủ tạm thời vì cái im lặng ấy.
Phải làm sao vì đến bây giờ, con bé vẫn không thể nào thoát khỏi hình ảnh của Abbu cơ chứ. Với Zu, dù vẫn mạnh mẽ như chính hình ảnh của Quậy, dù luôn huyên thuyên bảo mình yêu đời và không biết buồn nhưng đâu phải lúc nào cũng là sự thật. Con bé đã từng rất đau khổ, đã từng yêu điên cuồng và không cần biết rằng, nếu như dấn thân vào sẽ có ngày sẽ hối hận. Rồi con bé hối hận, rồi con bé bỏ cuộc, rồi bây giờ con bé tự hỏi mình có hối hận mình đã yêu cậu ấy quá nhiều hay không, chỉ cần thế này thôi, ở cạnh nhau và uống rượu cùng nhau, con bé không hối hận vì đã yêu cậu ấy.
Không khí như trầm xuống, tivi liên tục phát những bản nhạc buồn, tiếng ve kêu, tiếng gió thổi mạnh ngoài trời, có lẽ như trời đang muốn mưa vào buổi sáng thì phải. Rồi thì tiếng gầm gừ của bầu trời như khẳng định gió đang mang mưa đến…
Abbu mở hờ mắt…
-Em ngủ rồi sao?
-…
-Nếu như, anh có thể mất tự chủ một lần, anh sẽ tự hào vì điều đó. Trong tình yêu, cần hy sinh mọi thứ mình có cho người mình yêu. Có lẽ, anh không yêu em, có lẽ anh vẫn còn thích Quậy, nhưng anh sẽ không hy sinh mọi thứ cho Quậy nữa.
-…
Con bé dường như không trả lời và phản ứng gì cả. Có thể là ngủ nhưng cũng có thể là giả vờ ngủ.
-Nếu không phải là Quậy, người đó, đối với anh, chỉ còn có thể là em, có phải vậy không?
-…
-Anh chỉ sợ rằng,… một ngày nào đó, anh làm cho em… đau khổ mà thôi.
Những lời nói khiến nước mắt con bé không động đến đã rơi, Abbu không thấy và con bé cũng không cử động gì, chỉ rơi nước mắt như vì đã không thể cầm lại được nữa rồi.
Abbu mở mắt ra và ngồi gần lại với Zu hơn, cậu ấy ngắm nhìn con bé, nước mắt vẫn còn, con bé vừa khóc, con bé vẫn còn thức.
-Em khóc à?
Zu mở mắt ra và thở dài…
-Em quả là một đứa ngu.
-… sao em lại nói vậy?
-Ngu vì đã yêu anh quá nhiều.
Con bé không quen dùng từ “ngốc”, “ngốc” chỉ là cái điệu bộ mà bao đứa con gái muốn tỏ ra như thế mà thôi, cũng thường là những câu trách yêu của bọn con trai. Con bé muốn nói rằng con bé thật sự đã quá điên khùng, điên khùng đến mức ngu muội khi yêu cậu ấy mà không cần biết cậu ấy như thế nào.
Con bé chợt trào, trào ra mọi thứ, nước mắt, cảm xúc và những nỗi buồn quá lâu đã cất giấu. Ánh mắt vẫn nhìn lên trần nhà, gương mặt đầy sự đau đớn, con bé khóc như chính trái tim con bé đang khóc, tình yêu là cái thứ nhảm nhí nhất trên cuộc đời này mà.
Abbu chờ vờ và kéo con bé ngồi dậy đối diện mình. Zu vẫn khóc, vẫn khóc vì con bé không thể cầm cự được, ánh mắt nhìn vào sâu thẳm ánh mắt, cả hai nhìn nhau như đã chưa từng nhìn nhau như thế này.
……….
“Anh muốn, một lần, không tự chủ được”…
“ Nếu em hoá điên lúc này thì hay biết mấy”…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui