“THIÊN ĐƯỜNG TỘI LỖI, ANH VÀ EM, MỘT ĐÊM DÀI…”
……………
4 giờ sáng…
Men rượu mờ đi trong ý thức, cả hai say nhưng không đến mức không biết mình đang làm gì và suy nghĩ gì. Không ai nói không ai rằng, cả hai hiểu và vẫn nằm cạnh nhau như những cặp vợ chồng và đây là cặp vợ chồng không hợp pháp, thừa nhận cái tình yêu cách cái giới hạn này chỉ vài giây trước đó mà thôi.
Cậu ấy ôm con bé trong vòng tay của mình, chiếc chăn phủ kín người cả hai như để hơi lạnh từ bên ngoài không thể phá tan cái “tình yêu” mà cả hai đang xây dựng. Con bé hoàn hảo hơn mức cậu ấy nghĩ, dù rằng đó là tội lỗi, nhưng cậu ấy sẽ chịu mọi hình phạt để gây ra tội lỗi này.
-Anh xin lỗi !
-Về chuyện gì?
-Về chuyện vừa xảy ra.
-Biết là lỗi sao còn làm?
-Vì, … anh yêu em…
-Em không tin.
-Sao không ngăn anh lại.
-Vì em yêu anh…
Abbu phì cười, cậu ấy hôn nhẹ lên mái tóc con bé. Cái ôm ấm áp, hơi thở, nhịp thở như hoà vào nhau. Con bé không cho cậu ấy nói lời yêu nhưng con bé tự tin khẳng định rằng mình thật sự yêu cậu ấy. Abbu biết, cậu ấy cảm nhận được và hiện tại, mọi hình ảnh trong suy nghĩ của cậu ấy dường như đã khác, không phải vì chuyện đã xảy ra mà là vì cậu ấy có tời gian bên cạnh Zu. Abbu nhận ra vấn đề rằng là không phải cậu ấy không yêu Zu, mà là Zu xếp sau Quậy. Giá như Quậy không xuất hiện, có lẽ bây giờ con bé chẳng phải khốn đốn thế này.
-Cho nhau một điều ước, em ước gì?
-Ước gì à… em cũng không biết nữa… nhưng điều duy nhất lúc này em có thể ước rằng là, thời gian, đừng trôi nữa. Để… em được bên anh.
Abbu lại cười, con bé không phải là ngu mà là ngốc. Đôi lúc cái nét ngây thơ ấy làm cậu ấy cảm thấy tội lỗi của mình sao lại càng ngày càng nặng. Không chừng đó lại là tội trọng nữa đấy chứ. Abbu vút ve cánh tay con bé và hôn nhẹ lên bờ vai.
-Còn anh, anh ước rằng, em có thể tin anh.
-Tin điều gì cơ?
-Tin điều anh vừa nói.
-Là gì?
-Anh yêu em.
-…
Con bé im lặng một lúc và thở dài, trời vẫn đang mưa nhưng đang sáng dần, chờ đợi nắng lên không phải là biện pháp tốt lúc này, vì mưa đang thay cho cái vị trí đó, nắng chưa lên nghĩa rằng mọi chuyện hãy cứ tiếp tục, từ từ hẳng mà giải quyết. Con bé nói tiếp.
-Hay là vì chuyện này, anh mới nói thế. Sau khi mặc đồ vào, anh sẽ nghĩ khác đó.
Con nhỏ thật ranh, không phải lúc nào cũng ngốc, mà đôi lúc thay đổi như thế này lại càng làm cho Abbu cảm thấy thật yêu cái tính cách của con bé.
-Có lẽ anh chưa hiểu hết về em, Zu à!
-Vậy đừng vội nói yêu em.
-……. Nếu như,… anh thực hiện điều ước của em, thì em thực hiện điều ước của anh, được chứ?
-………….. Phải để em xem đã, hi……………..