Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Phần 2

Mưa như lắp đầy ao hồ sông suối, chiếc taxi dừng lại trước căn nhà nhỏ trong một khu đất rộng lớn, hoa cỏ như một tấm thảm chào đón người khách quen đến nhà mình, Mèo. Hôm nay, quả là ngày mưa bảo nên Mèo chẳng phải đi làm ca đêm, con bé trở về nhà lúc 5 giờ chiều và tối nay sẽ là một đêm ngủ thẳng cẳng của con bé.
Vội gọi cho Kenty sau khi vào được nhà.
-Anh đi làm về chưa?
-Anh sắp về, em đến bệnh viện rồi chứ?
-Ừm, hai vợ chồng mình lại không được gặp nhau, nay mưa lớn, về sớm đừng la cà đó nha._ Mèo lại bắt đầu những cái trò mà Quậy hay bày cho con bé mà ít khi con bé dùng. Lừa một ai đó cũng là một niềm vui mà.
-Anh biết rồi, nhưng chắc, anh phải nghỉ làm một ngày để có thể gặp em, cứ thế này, anh… chịu không được.
-Công việc quan trọng mà, khi nào em được nghĩ sẽ gọi cho anh.
Con bé nhanh chóng dọn dẹp nhà sau đó thì ra siêu thị mua chút gì đó để nấu cho cậu ấy một bữa cơm. Cũng đã lâu không gặp nhau, ắt sẽ ngại ngùng lắm nếu gặp nhau.
Kenty từ ngày kết hôn đến nay, cậu ấy có vẻ dịu dàng hơn và biết thông cảm hơn. Phải rồi, có lẽ trước đó, cậu ấy hận cha, cậu ấy sợ hãi với cái xã hội này nhưng hiện tại, cậu ấy có Mèo, người cần sự che chở của cậu ấy hơn ai hết. Bởi thế, lạnh nhạt với mọi người không phải là phương án hay, con người thật của Kenty là như thế nào thì hiện tại có lẽ như đang phục hồi. Mèo, con bé cảm thấy lạ lẫm nhưng biết làm sao được, càng như thế con bé lại càng yêu cậu ấy nhiều hơn.
Trời vẫn đang bão lớn, con bé nhìn thấy Kenty ở cái quán ăn gần siêu thị mà con bé đi mua thức ăn. Thật là xót xa, làm sao mà một người đàn ông có vợ lại phải ăn hàng quán thế này, con bé cảm thấy có lỗi.
-Kenty hả, anh đang làm gì đó?
-Anh mới về nhưng tại nhà không có gì ăn nên anh ghé quán ăn, sao thế?
-À, em đang đói, mua rồi qua ăn với em đi, nảy em ngủ dậy trễ cho nên chưa kịp ăn gì.
-Ùm, vậy chờ anh, anh mang sang, trời mưa lớn nên đừng có đi đâu đấy.
-Em biết rồi.
Mèo gần như bật khóc vì dù là người lúc này cần quan tâm phải là cậu ấy mới đúng. Con bé nhanh chóng trở về nhà để chuẩn bị nấu cho cậu ấy món gì đó cho ra trò.
Ngẫm lại, có phải là cả hai đứa này chưa đủ điều kiện để có thể trở thành vợ chồng không nhỉ. Chưa từng có một câu yêu thương nào, hay rằng là “anh yêu em” hay là “em yêu anh”. Thậm chí là ôm, cái chuyện ôm tất cả chỉ là an ủi nhau, nhiều lắm là cái lần giao thừa, cậu ấy gì không khống chế được cảm xúc nên mới ôm con bé để có thể tỏ bày, nhưng cả một cái hôn còn không có thì sao lại có thể cơ chứ. Nhiều chuyện nó theo “truyền thống” một cách không chấp nhận được. Là vợ chồng mà đã mấy tháng chẳng gặp nhau, thậm chí là ngủ cùng nhau lại còn chưa một lần, nghĩ đến chuyện xa hơn thì lại càng không thể nào. Không biết là do Kenty không muốn hay là do cậu ấy “không biết” nữa, con người ta lạnh nhạt quen đâm ra phát chán.
………….
Đã 6 giờ chiều, mưa vẫn không ngớt, ngoài đường nước ngập đến mắt cá chân thế mà ông trời vẫn không chịu thôi.
Nó trở về nhà và cùng ăn cơm chiều với Cà Rốt, cảm giác thật cô đơn, qua kì luyện tập nên nó có thời gian mà về sớm cùng thằng em. Dì nó thì bận suốt chỉ vì muốn có tiền sửa nhà, nó thì vẫn chưa nhận được tiền thưởng từ cuộc thi kì trước. Lại đến cuộc thi quốc tế này, nó phải xa nhà một thời gian dài nữa, biết là khó lòng nào chiến thắng nhưng chịu thôi, nó là hy vọng cuối cùng của nước nhà mà.
-Chị hai, dạo này bọn bạn em hay bàn về cuộc thi bơi lội quốc tế. Tụi nó bảo nếu như chị có giải thì tụi nó bao em ăn sáng hết cả năm nay đấy.
-Này, làm sao có giải được, Châu Á vẫn là Châu Á thôi em, đằng này lại là người Việt Nam, sao mà đấu lại, em không thấy bảng xếp hạng chị đứng tọt xuống top cuối sao?
-Hít, nản thật, thế thì từ rày về sau em lại phải ăn cơm nguội đi học.
-Sao chứ? Làm gì mà thảm vậy được.
-Sao không, mẹ bảo là phải sửa nhà lại cho nên là phải tiết kiệm, em biết làm sao được. Giá mà có anh Zun ở đây, cứ thích ăn gì là được chở đi ăn thoải mái.
-NÀY !!
Nó cáu gắt và mắng cho Cà Rốt một trận. Khi không thằng nhỏ vô tình nhắc tới thôi cơ mà, nó nhớ thì chấp nhận là nhớ đi, cứ kìm chế làm gì rồi khi người khác động vào rồi lại không chịu được.
Ấy rồi thì thời gian trôi qua thế đấy, nó vẫn không chấp nhận được sự thật là hắn không có ở đây, bên cạnh nó. Nó buồn chán và không biết phải giải bày cùng ai.
Gọi cho Zu…
-Em đang làm gì đấy?
-Chi Quậy, em đang… đang…
-Đừng nói hai người đang ở bên nhau đấy nhé, giọng cái lão già ấy oai oái muốn điếc cả tai.
-Hihi, … không phải …
-Thôi được rồi cô nương, mà nè, đưa máy cho Abbu cho chị tí. Tự dưng muốn nói chuyện với em thì cái ông kia phá đám.
-Hi… Abbu à, chị Quậy gọi anh này…
Con bé gọi với, Abbu nhanh chóng chạy xuống bếp ôm lấy eo Zu sau đó thì nghe điện thoại.
-Gì đấy cô nương?
-Hạnh phúc quá nhỉ, này là tranh thủ những ngày mưa bảo để tán tỉnh con bé à?
-Tán tỉnh gì cơ chứ, thật ra thì, xong cả rồi?
-Là sao? Xong cả? Là thế nào?
-Thì là, hiểu nhau cả rồi đó, sao chậm hiểu thế nhỏ này.
-Oải, anh là anh hay lắm nhé, đừng có mà làm gì có lỗi với anh con bé đấy, em chỉ gọi để nói chuyện với Zu tí thôi, mà giờ mất hứng rồi, ghét chết được. Thôi nhé, hai người cứ vui vẻ đi, em có việc.
-Ùm, bye em.
Abbu tắt máy và lại âu yếm Zu như môt thói quen mới hình thành vài ngày nay. Zu có vẻ rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn những gì mà con bé cố gắng tưởng tượng ra. Nhưng có lẽ người đang buồn tủi lúc này nhất, chính là nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui