Mèo đang loay hoay trong nhà thì nhận cuộc gọi từ Kenty.
-Em ở đâu đấy, anh hỏi mọi người thì không ai biết.
-Em có việc đột xuất, xin lỗi anh, anh dùng cơm một mình nha, em thật sự xin lỗi, định là sẽ gặp nhưng giờ em không có ở bệnh viện, em cũng quên là gọi cho anh. Về nhà rồi nghỉ ngơi sớm nha, em thật sự xin lỗi.
-Không sao mà.
Kenty trả lời gượng, cười khì đề Mèo không phải lo, nhưng biết làm sao được con bé đang lừa cậu ấy cho nên phải làm cho thê thảm rồi mới đưa lên mây được.
Kenty trở về nhà với tâm trạng không mấy vui. Trời mưa, nỗi buồn sâu thẳm lắm, cậu ấy mở cửa và thả mình xuống giường, lại nằm một mình, tối nay lại phải ngủ một mình sao. Thật là có ai đã có vợ mấy tháng trờ lại không gặp được mặt vợ, đến khi muốn gặp thì vợ lại đi công việc đột xuất, cậu ấy lo sợ rằng một ngày không xa cậu ấy quên luôn cả gương mặt của Mèo không chừng.
Mèo, con bé đang ở sau bếp, con bé im lặng để có thể xem tình trạng của Kenty thế nào. Có chút lo lắng vì dạo này cậu ấy có vẻ hốc hác hẳn ra. Con bé đi vào tolet và mở máy gọi cho cậu ấy.
-Alo?
-Anh về nhà chưa?
-Về rồi, anh không sao đâu.
-Hay là em về nhà với anh nhé.
-Em cứ làm việc đi.
-Anh giận à?
-Không có.
-Vậy là có.
-…
Con bé biết cậu ấy đang rất mệt mỏi lại cứ ngỡ được gặp Mèo, cuối cùng thì chán nản thay khi lại nằm ở nhà một mình khi trời vẫn đang mưa.
-Anh ngủ đi nhé, khi nào em xin về được, em sẽ về với anh mà.
-Ừm.
Cậu ấy tắt máy và đóng cửa nhà lại. Kenty luẩn quẩn rồi lấy nhanh bộ đồ để đi tắm, làm sao được đây, con bé có trốn cũng không được.
…………….
Sửng người lại, Kenty như không tin vào mắt mình, con bé đang đứng trước mặt cậu ấy với nụ cười nhẹ, có chút gì đó chọc ghẹo. Cậu ấy nhìn được một lúc thì đóng vội cửa tolet lại, cũng vì vậy mà Mèo vội chặn lại và đi đến ôm lấy cậu ấy, cái ôm mà đã lâu Kenty không cảm nhận được.
-Sao lại đóng cửa thế hả?
-Ờ… tại vì… là…
-Anh bắt đầu biết lúng túng từ lúc nào thế?
-Không có.
-Vậy là có rồi, hình như anh ốm đi thì phải?
-Đâu?
-Này, anh đang hạn chế từ ngữ đấy à?
Cậu ấy không nói được thêm lời nào nữa. Cái cảm giác hạnh phúc đâu đó chợt chạy về ôm lấy cậu ấy như không muốn rời xa, nhưng rồi trong suy nghĩ xa xôi, cậu ấy lo sợ sẽ không thể giữ lấy hạnh phúc này lâu dài. Vì cái gì ư, có lẽ không nói ai cũng biết.
-Em có phải đến bệnh viện nữa không?
-Đơn nhiên là…. Có rồi.
Cậu ấy chợt buông con bé ra và với ánh mắt giận dữ nhất có thể.
-Em giỡn với anh đấy à?
-Ừm, em giỡn mà.
-Là sao cơ? Em đang đùa sao?
-Không, em đang giỡn, không có đùa, haha.
Kenty lại tiếp tục cái cách rối ren mà cậu ấy hay tạo ra từ khi bắt đầu biết nói nhiều là gì.
-Em… em …. Muốn chết sao?
-Ừm, chết dưới tay anh, càng tốt chứ sao, hehe.
-…
Cậu ấy thôi không nói nữa vì người ít lời như cậu ấy thì chẳng có nhiều kiến thức giao tiếp mà chém với con bé đâu. Có lẽ môi trường mới khiến con bé dạo này trở nên điên khùng hơn, lại thích chọc ghẹo cậu ấy hơn.
Một ngày nữa khép lại, có cái khác rằng là hôm nay, ngày mưa, nhưng đẹp trời. Cả hai bên nhau sau một thời gian dài. Hai đứa cùng nhau ăn tối với thức ăn mà Kenty mua cả luôn phần mà con bé vừa nấu xong, coi bộ nhiều nhưng chắc rằng tối nay sẽ “dài”, cho nên cần bồi bổ sức lực một chút.
______________