“ Loving you… “….
Mưa rơi không ngớt, tiếng gió như xiết lại cái ôm hờ hững, ánh đèn đường mang nỗi buồn sâu thẳm nào đấy. Nơi nào đó trong trái tim, ngọn lửa vẫn còn hay than hồng đang lụi tàn dần. Những nỗi lo đang như hai bước tiến một bước lùi làm con người ta không thể nào im lặng để thời gian trôi như thế này được. Những ngày trôi qua hạnh phúc, hạnh phúc như nơi đây là một thiên đàng. Thiên đàng bên bàn tiệc nhỏ nến sáng, bên chiếc giường mập mờ ánh sáng chiếc đèn ngủ, bên cửa sổ với tiếng mưa nghe lạnh cả cơ quan đầu não nhưng sao vẫn cảm nhận được cái ấm. Tình yêu chăng? Chắc là không vì có lẽ hai từ “đơn phương” vẫn chưa buồn mà rời khỏi tâm trí con bé. Zu.
-Abbu à!
-Hửm?
-Anh trả lời thật cho em biết được không?
-Về điều gì?
-Anh hứa đi.
-Ừa, anh cũng đã lừa dối em bao giờ đâu.
-… Anh không yêu em nhất, đúng không?
-… … … … ừm … … …
-… chị Quậy, vẫn là nhất?
-… … … … ừm … … …
Con bé nuốt nghẹn để không cho nước mắt có dịp trào ra, vẫn bên cửa sổ phòng ngủ, cả hai vẫn đứng đó ngắm nhìn mưa. Cậu ấy ôm con bé từ phía sau để con bé có thể tựa đầu mình vào bờ ngực, vào nơi con tim cậu ấy đang nói thật mọi thứ, dù là khiến người ta đâu nhưng vẫn là sự thật.
-Vì anh hai em, nên anh từ bỏ, phải không?
-Không!
-Vì điều gì?
-.. Nếu Quậy không yêu Zun, thì anh sẽ chẳng bao giờ bỏ qua. Nhưng Quậy, nhỏ ấy yêu Zun nhiều lắm, nhiều hơn cả những gì mà anh dành cho Quậy. Đôi lúc anh thấy mình thật ngu ngốc khi đã yêu Quậy nhiều đến vậy, rồi thì bây giờ anh mới nhận ra, em còn hơn cả anh…
-Anh đang mắng em “ngu” chứ gì?
-Nhưng anh yêu cái “ngu” đó.
-Nhưng không phải… là nhất…
Con bé nói rồi phì cười, đầu con bé vẫn ngã ra sau để cảm nhận được cái tiếng rung khi giọng nói trầm của Abbu cất lên, cậu ấy mạnh mẽ, cậu ấy mang trong mình những gì đặc biệt nhất trong mắt con bé.
-Anh có điều muốn nói với em, nhưng anh sợ rằng em sẽ buồn.
-Là gì?
-Mọi thứ với anh chỉ mới là bắt đầu. Nhưng rồi, anh chọn bắt đầu với việc có em. Anh biết em chấp nhận anh là một điều thật sự thiệt thòi cho em. Anh đã vẫn chưa làm mọi điều tốt đẹp cho em thì đã lấy đi tất cả từ em. Em có nghĩ nếu như chúng ta không kết hôn thì có phải đó là thiệt thòi cho em không?
-Haha, em còn chưa nghĩ là anh sẽ yêu em thì đằng nào nghĩ đến việc kết hôn cơ chứ.
-Thế tại sao em lại cho anh mọi thứ.
-Em đã nói bao lần rồi, em yêu anh, đơn giản vậy thôi.
-…
-Em không tìm được người nào khác ngoài anh. Mà nếu anh không cưới em thì em cũng không đi cưới ngườ khác.
-Em thật sự dại dột đấy Zu à.
-Em học từ anh đấy thôi.
Con bé phì cười, con bé nhận ra điều mà cậu ấy muốn nói. Cậu ấy không có dự định sẽ kết hôn, cậu ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ công khai mối quan hệ của mình với ai khi cậu ấy chỉ mới bắt đầu sự nghiệp mà thôi. Con bé hiểu, hiểu để không phải trở thành một gánh nặng, tình yêu mà, chông gai lắm, ráng mà vượt thôi.
…………………………..
“ Mọi thứ của em thuộc về anh, từ trái tim cho đến sự nhung nhớ, còn con đường nào khác để em từ chối anh cơ chứ. Không kết hôn thì thế nào, em vẫn yêu anh mà, khi anh già em cũng chẳng lấy anh đâu, khi anh muốn kết hôn em cũng chẳng đồng ý, em chỉ cần anh hạnh phúc, hạnh phúc thật sự mà thôi. Em, không phải là người mang đến hạnh phúc cho anh.”
-Ngày mai, dù là mưa không tạnh, anh cũng phải đi.
-Ừm, em biết mà.
-Ừm, em có buồn không?
-Em cũng có rời anh đâu mà buồn.
-Phải rồi, show diễn nào mà không có em.
-Sao… anh biết.
-Em “ngu” hơn anh mà, haha.
-Ghét !
Zu cười, con bé quay người lại vào ôm lấy cậu ấy, hạnh phúc, con bé cảm nhận được cái cảm giác này, con bé sợ rằng nếu không trân trọng, con bé sẽ mất đi cái ít ỏi còn lại mà con bé cho là sắp mất đi. Đôi khi trong tình yêu, người hy sinh mọi thứ lại có được nhiều hạnh phúc hơn, vì khi họ cần cái hạnh phúc ấy họ mới có thể hy sinh nhiều đến vậy.