Ngày qua ngày, phải thật thấm khi nghe “Haru haru”, nó đếm thời gian để biết rằng mình đã đề thời gian trôi trong vô nghĩa. Vô nghĩa với nó, nhưng với hắn đó lại là một cơ may lớn cho hắn, mọi thứ với hắn đang theo đà phát triển rất tốt, công việc và cả sự tin tưởng của cha hắn. Nhưng cho dù hắn nhận được những điều ấy hắn vẫn chưa hài lòng, vẫn chưa có được cái hạnh phúc mà hắn luôn mong muốn.
Rồi thì một đêm trời lạnh, lạnh theo đúng nghĩa cái vùng đất xích đạo, hắn ngồi một mình trong phòng, đèn đã tắt và chỉ còn nghe được tiếng xì xào từ tivi mà thôi. Hắn không xem, chỉ ngồi bên giường thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, có chút gì đó cô đơn, hắn nhớ nó, nhớ nó như một thói quen mỗi đêm khi hắn về nhà.
Tiếng gọi từ mẹ hắn…
Hắn chạy xuống để nghe điện thoại từ Abbu.
-Sao gọi di động không được hả cái thằng này?
-Vậy hả, à tao đi tắm để quên trong ấy.
-Lên lấy đi, nói qua điện thoại bàn không tiện.
-Ùm.
Hắn lại chạy lên lầu và vào phòng mình…
-Mày với Quậy có hay nói chuyện với nhau không?
-Mới cách đây vài ngày thôi, rồi thì cũng không gọi cho nhau nữa, mày biết mà, nếu cứ gọi cho nhau thì tao sẽ chẳng chịu nổi vì nhớ.
-Haha, tao ghen tị đấy, tao cũng suy nghĩ nhiều. Tao không biết có nên khuyên mày thế này không nhưng chắc là tao nghĩ mọi thứ nên được khép lại cho thật tươi đẹp. Kenty và Mèo, tao và…, mày và Quậy, có lẽ chỉ có như thế thì chúng ta mới cảm thất vui thật sự. Sau hội thao quốc tế, Quậy chính thức rời đội tuyển, ban huấn luyện đã nói thế vì hội thao kì tiếp theo phải hơn 4 năm sau, đến lúc ấy Quậy cũng đã vượt số tuổi cho phép thế nên đây là lần cuối Quậy thi cho đội quốc gia. Dịp này, sẽ chẳng còn cơ hội cho Quậy từ chối mày đâu.
-Tao cảm giác như, Quậy không muốn kết hôn.
-Có lẽ là không muốn, nhưng tao nghĩ nếu mày ép Quậy, mày đang khiến con nhỏ ấy hạnh phúc đấy, tao tin mày không phải là thằng con trai “nhàm chán” mà.
-Oải thằng này, nói gì bóng gió thế, mà mày với ai cơ chứ?
-Còn ai sao?
-Em tao?
Abbu phì cười, cả hai bắt đầu huyên thuyên về Zu, Abbu kể lòng vòng cho đến khi cậu ấy nghĩ không nên giấu Zun nữa, nói ra để khi chuyện xảy đến cậu ấy không thấy có lỗi với Zun vì đã âm thầm giấu đi mọi thứ.
-…
Zun im lặng ngậm ngùi, hắn không biết nói gì, nụ cười tắt đi, hắn cũng chẳng ngờ em hắn dại dột đến thế. Nhưng một phần Zun cũng hiểu cho Zu, tình yêu của con bé và cả cái sự bất cần của con bé, điều này không sớm thì muộn mà.
-Mày không vui, phải không?
-Sao mày lại làm vậy, .. .với con bé?...
Zun mất bình tĩnh dần, dù là thế nào, hắn cũng phải làm vài câu cảnh cáo để mong rằng em hắn không bị “phản bội” hay đại loại là bị “bỏ rơi”.
-Tao cũng không biết… nhưng tao nghĩ đó là điểm dừng cuối cùng của tao trong chuyện tình cảm.
-Tao không cần biết mày như thế nào. Trước đây hay bây giờ, tao không mong mày làm con nhỏ khổ.
-Nếu như có, mày muốn làm gì tao cũng được mà, khi đã chấp nhận một việc gì đó tao đã chẳng phải nói sẽ không hối hận sao.
-Đừng làm con bé buồn, tao xin mày đấy.
Câu chuyện bị đưa sang một hướng khác, Zun không muốn gây áp lực cho Abbu, Zu, con bé còn không dám nghĩ đến chuyện sẽ đem việc này ra ràng buộc thì làm sao Zun có quyền đó cơ chứ. Nhưng cũng phải nhìn lại rằng, Abbu đã không có một chút thời gian để ghé Zu kể từ hôm trời ngớt mưa và cậu ấy trở về với hình tượng một ca sĩ thần tượng thay vì là Abbu của Zu của những ngày trước đó.