Một ngày mới nắng lên, em giang tay chào đón. Zu bước ra khỏi nhà với ánh nắng tràn ngập sau những ngày mưa dầm dề kéo không gian trở nên u buồn. Con bé đi chợ để nấu chút thức ăn mang đến cho Abbu, dù rằng khó có thể gặp cậu ấy nhưng con bé vẫn hy vọng sẽ làm được món gì đó ngon ngon cho Abbu. Nay đã hơn 1 tháng con bé không gặp cậu ấy với vai trò là “người tình”…
-Zu à, anh bận, nhưng chắc tối nay anh sẽ ghé nhà em, cho anh ngủ ké một đêm nhé.
-Này là không cần cảm thấy có trách nhiệm đâu.
-Trách nhiệm gì ở đây, chỉ là, anh nhớ em thôi…
-Giỏi đùa, em đi chợ, định gửi thức ăn cho anh nhưng tối nay anh tới thì em sẽ làm cơ sẵn ở nhà, hi.
-Em đang chuẩn bị tư tưởng làm … “vợ” anh phải không?
-…
-Haha, này đừng nói là đang đỏ mặt đấy nhé.
-Em cúp máy đây.
Niềm vui nào đó chợt dâng trào trong con bé, con bé tung tăng bước ra khỏi cổng với bộ váy trắng dễ thương, tóc cột cao và tung ta tung tăng nhảy chân sáo đến siêu thị gần nhà.
………………….
Còn nhắc đến Kenty với Mèo thì không thể tưởng tượng được cái hôm ấy, đã chẳng phải là hiếm thời gian gặp nhau hay sao. Ấy vậy mà ăn cơm xong thì đã lăn đùng ra ngủ, cả Mèo, con bé đã chẳng ngủ bù cả ngày ấy vậy mà thấy Kenty ngủ, con bé chẳng buồn đánh thức mà còn nằm cạnh bên ngủ ké một giấc cho đến sáng. Cuối cùng thì kế hoạch đen tối nào đó ai cố tình dựng nên cũng chẳng thành công được.
Hai đứa ấy lại bận cả dài ngày như thế và đến hôm nay Mèo chính thức kết thúc cái công tác thực tập sinh trong bệnh viện. Con bé sẽ quởn tận mấy tháng để chuẩn bị cho việc xét tuyển thực tập chính thức cho bệnh viện mà con bé từng thực tập với nghĩa tập huấn từ trường mà thôi. Cũng vì như thế Mèo tranh thủ mọi thời gian hâm nóng lại món súp tình yêu đã nguội đi quá lâu kể từ ngày cưới.
-Kenty à, em được nghỉ 1 tuần trước khi bắt đầu nộp đơn xin làm việc.
-Thật không?
-Ừm, em đang dọn dẹp tài liệu đây này, sắp về đến nhà rồi.
-Nhưng anh đến công ty mất rồi, chiều nay, anh sẽ về sớm.
-Ừa, … em nhớ anh quá đây này.
-Anh cũng vậy, chắc là…. Mà thôi, chiều nay đi đã, anh làm việc đây.
-Vâng.
Mèo nay có vẻ tươi tĩnh hơn mọi ngày vì con bé được nghỉ cả tuần mà xã hết căng thẳng. Giờ có lẽ mới được coi là cuộc sống vợ chồng thật sự. Mèo tranh thủ thời gian về nhà thăm ba mẹ rồi dọn dẹp, mua một vài vật dụng cần thiết khác ẹ con bé. Nay ba con bé đã đỡ hơn rất nhiều tuy rằng bệnh này khó lòng có thể chữa khỏi, nhưng rồi thì con bé an tâm rằng một ngày nào đó, con bé sẽ là người chữa trị cho cha mình khỏi bệnh.
Mèo dùng cơm trưa cùng ba mẹ xong thì con bé lại lôi mớ tài liệu ra nghiên cứu, dù là đã được nghỉ ngơi thế nhưng con bé lại không cho phép mình có thời gian. Có lẽ cái tính tham lam công việc của Mèo đã ăn vào máu rồi, khó chữa lắm.
Nếu như chịu khó ngắm con bé từ xa, người ta có thể nhận ra con bé đã lớn thật sự. Làn da trắng, kiểu tóc đơn giản ôm lấy gương mặt tròn với đôi mắt to, cái đôi mắt mà lâu nay con bé không dành để ngắm nhìn Kenty. Vì bận nhiều, con bé chợt quên rằng Kenty là một phần quan trọng trong con bé, cái tình yêu hồi còn học phổ thông đâu đã lạc mất đi đâu mà con bé lại không để ý đến. Đến nổi Kenty, cậu ấy cảm thấy rằng như con bé đã chiếm lĩnh được trái tim của mình rồi thì không thèm quan tâm đến cậu ấy nữa. Cũng phải thôi, ai bảo khi con người ta yêu nồng nhiệt thì lại không đáp trả, rồi khi con người ta chai lì với kiểu lạnh nhạt rồi bây giờ cũng thích nghi theo cái tính cách ấy. Có lẽ người cần hâm nóng lại cái tình yêu này phải là Kenty mới đúng.
Tình yêu mong manh lắm, nếu ai biết cách gìn giữ thì cái mong manh ấy sẽ làm nên hạnh phúc…
Mèo trở về nhà của cả hai đứa và gặp Zu, con bé đang chờ trước cổng.
-Chị Mèo, oải, em cứ tưởng chị làm về sớm đấy chứ, ai ngờ tới tận trưa mới về.
-Sao không gọi cho chị?
-À, em định gọi thì hết pin mới khổ, em định qua đây nhờ chị chỉ giúp em cách nấu món súp cá hồi, em định làm cho Abbu.
-Hehe, hai người dạo này, hay lắm nha, đã yêu nhau rồi, phải không?
Zu ngập ngừng cười gượng:
-Đâu ạ, chỉ là anh ấy không có ai chăm sóc, em lại không có gì làm nên muốn giúp anh ấy thôi ạ. Ca sĩ thì lười ăn uống lắm, mà chị nên để em vào nhà cái chứ, nắng quá đây này.
-Ờ, haha, vào đi.
Trong thời gian này, Quậy không có nhiều thời gian để đi chơi đây đó hay rằng là ở nhà cùng thằng Cà Rốt nữa. Nó chính thức ở lại tại khu tập luyện để chuẩn bị cho cuộc thi lớn. Cũng do vậy mà tụi nó gần như mất liên lạc với nhau. Mèo dạo này mệt mỏi nhiều nhưng cũng không thể gọi cho nó mà than thở, nó không được dùng điện thoại và cũng như việc mọi người chỉ có thể biết được thông tin của nó qua tivi và báo chí mà thôi.
-Chị Mèo, em có nên gọi cho anh hai không nhỉ, việc chị Quậy sẽ rời đội tuyển sớm ấy?
-Chị nghĩ là không nên, vì nếu như Quậy thật sự đã quyết định được, tự khắc nó sẽ gọi cho Zun thôi. Chị nghĩ việc quan trọng bây giờ là làm sao cho công việc của Zun ổn định, Quậy sau khi rời đội tuyển cũng không có việc làm nữa, nhiều chuyện quan trọng hơn.
-Oải, chị quả thật là người mẫu mực đấy. Cơ mà em hỏi nhé, chừng nào, em có em bé bồng đây, haha.
-HẢ,… sao… em bé… à… hi…
-Sao thế? Anh chị gặp nhau được mấy lần sau ngày cưới rồi hả?
-Hi… cũng thỉnh thoảng…
-Gì mà thỉnh thoảng cơ chứ, bao lần rồi, cho em biết đi.
Mèo cười trừ rồi đưa một ngón tay lên, Zu mở to mắt ra ngạc nhiên và chớp chớp.
-Thiệt không đấy cái bà này, vậy thì việc để có thể có em bé thì thế nào?
-Hì, chị chưa nghĩ đến.. hi, chắc là Kenty cũng vậy.
-Gì kì vậy trời, nếu như không muốn có em bé thì ít nhất hai người cũng phải… ôi, chị trong sáng đến mức em phải ganh tị đấy, haha.
Zu cười hìhì, con bé thật sự tò mò về cuộc sống vợ chồng của người khác. Có lẽ con bé khao khát một lễ cưới nào đó, dù là ở đâu, nơi nào, lớn hay nhỏ nhưng dù tưởng tượng con bé cũng không dám mơ ước nhiều, con bé sợ mình sẽ thất vọng.
Mèo lại cười khi thấy Zu đâm chiêu suy nghĩ gì đó rồi lại tiếp tục rửa rau.
-Zu à, em và Abbu, có nghĩ là sẽ tiến tới không?
-…
Zu lặng im, con bé không biết phải trả lời thế nào. Tiến tới của Mèo là như thế nào, có lẽ sẽ không đến mức mà Zu và Abbu đã từng … với nhau. Con bé mỉm cười nhẹ.
-…
-Có gì đâu ạ, anh ấy đâu có thích em đâu mà lại tiến tới gì. Hơn nữa, anh ấy đang là ca sĩ thần tượng nữa mà, đơn nhiên em sẽ chẳng lọt vào mắt anh ấy rồi.
-Hì, thôi không nhắc nữa nè, vui lên, chị làm cá, nhìn mà học theo nè.
_______________