“Có lẽ, em sẽ cưới sự cô đơn làm chồng thì mới có được hạnh phúc”…
Khi mưa tạnh, nắng lên, anh không còn ở bên cạnh em nữa. Giá như trời lại có thể mưa một lần nữa anh nhỉ?
Có lẽ em đã có cái thuộc về anh, nhưng em lại không thể có anh, phải không?
……………….
Zu chăm chú xem Mèo làm cá, M2o chỉ cho Zu rất chi là kĩ càng, có lẽ cũng lâu không nấu ăn nên trông Mèo cũng không làm nhanh được như bình thường. Mùi cá xộc vào mũi, Zu khó chịu vì cái mùi tanh này, con bé đỏ mặt và vuốt ngực của mình.
-Cá tanh, chắc em không quen đấy, lúc đầu làm cá chị cũng hay như vậy…
Mèo vẫn huyên thuyên nhưng nước mắt của Zu lại bắt đầu chảy, mặt con bé đỏ bừng cả lên và che miệng mình lại.
-Nếu em không chịu được thì lên nhà trên đi, chị làm cá xong rồi xuống. Mai mốt nếu không quen làm thì nhờ người bán làm hộ, chỉ đem về nấu thôi.
-Dạ,… em… không sao….
Mèo lại tiếp tục làm, động tác ngày càng nhanh, Mèo cười khi nghĩ đến một tuần tiếp theo sẽ trở thành một cô nội trợ ngoan của chồng. Mèo cũng từng nghĩ mình sẽ trở thành một người nội trợ giỏi, nhưng rồi Mèo chọn lựa công tác ở bệnh viện, trở thành một bác sĩ giỏi, không sao mà, như thế lại càng bản lĩnh, chỉ có điều là hạnh phúc dễ nguội lạnh mà thôi.
Mãi nghĩ vẩn bơ mà Mèo không để ý, Zu có vẻ chịu không được nữa nên bỏ lên phòng khách ngồi, nước mắt con bé vẫn còn chảy, con bé chịu đựng để không phải nôn.
-Zu à, em có sao không?
-Dạ, không sao đâu ạ….
-…
-Chị Mèo à, chắc em phải về trước, bữa khác em ghé, chị chỉ lại cho em nhé.
-Sao thế, thế còn món súp thì thế nào, em không mang cho Abbu à?
-À, chị đến chỗ làm của ảnh đưa hộ em nhé, không xa đâu, chút nữa em gửi địa chỉ cho chị, giúp em được không?
-À, được mà, nay chị không bận gì cả, nhưng mà em có sao không đấy, em có vẻ dị ứng mạnh với mùi của cá?
-À, tại em không quen thôi, em về trước nhé, tạm biệt chị.
Zu đi nhanh ra cửa với cái giỏ xách rỗng, đôi mắt đỏ hoe vì phải chịu cái mùi tanh ấy. Zu đi bộ về nhà, hít thờ chút không khí trong lành để có thể bình thường lại. Có lẽ chịu không nổi nên đã ghé tiệm thuốc và mua ít thuốc chống ói.
Những suy nghĩ mông lung, Zu thấy là lạ trong người. Cứ bồn chồn thế nào ấy, Zu bèn vào và hỏi.
-Chị ơi, bán cho em ít thuốc chống ói.
-Em bị làm sao?
-Em không chịu được mùi cá tanh chị ạ.
-Ừm, cái đấy thì tự khắc khỏi thôi, em không cần phải dùng thuốc đâu.
-Nhưng nảy giờ đã nửa tiếng hơn rồi, em vẫn thấy còn khó chịu, không thể dùng ít thuốc nào đó sao chị.
-… em có trễ không?
-Trễ gì ạ, sao chị lại hỏi thế? … Hình như là trễ hơn một tuần.
-Vậy thì, em nên mua que đi.
Con bé câm lặng đi, nhìn người bán thuốc với ánh mắt ngỡ ngàng. Có thể lắm chứ, sao con bé lại ngây ngô như không có chuyện gì thế nhỉ, con bé tròn xoe mắt và chớp liên tục vì lúng túng.
-Chắc là không đâu chị.
-Em có quan hệ trong thời gian gần đây không?
-… … dạ… em…
-Không sao đâu, những người trẻ thường ngại mấy chuyện này, nếu có thì em nên mua que đi.
-…
Con đường dài, Zu chóng mặt vì đi nắng khá lâu rồi, con bé không vội về nhà mà cứ la cà ngoài đường, đi ngang qua chỗ làm việc của Abbu, công ty thật là to, con bé chưa từng vào đây vì ở ngoài thường rất đông người đứng đợi để có thể gặp những ca sĩ được đào tạo từ công ty này. Mèo nhìn lên những tầng cao, con bé nghĩ thầm chắc là Abbu đang ở trên đó, mỉm cười con bé đi lại gần hơn nơi đám đông.
Người người xì xào bàn tán chờ đợi, hôm nay hình như là có cuộc họp nào đó lớn nên người hâm mộ mới kéo đến đông thế này. Mèo chen vào đám đông như bao lần con bé hay chen vào mua vé dự buổi biểu diễn của Abbu vậy. Mấy nay con bé không đi cập nhật thông tin cho nên chẳng biết sự kiện gì xảy ra cả.
-Bạn ơi, ình hỏi, có chuyện gì sao?
-À, nay công ty mở họp báo cho Abbu, buổi gặp chính thức để trả lời trên báo đó mà.
-À, mình cảm ơn.
Zu cười rồi chen ra khỏi đám đông, con bé trở về nhà để sạc pin và cũng để xem buổi họp báo trực tiếp trên tivi.
………………….
Buổi họp báo diễn ra với hình ảnh Abbu hiện ra trước màn ảnh, Zu chăm chú lắng nghe vì ngắm nhìn Abbu sau nhiều ngày không gặp cậu ấy.
-Tôi không mang ý định để quảng bá lâu dài, chỉ rằng là để đánh dấu một bước khởi đầu chính thức mà thôi. Mọi thứ đều do sự ủng hộ của khán giả.
…
-Tôi cũng đã nghĩ sẽ cùng hát nhưng bài hát với một ai đó nhưng có lẽ sẽ là album sau, vì bước khởi đầu, tôi muốn thử bước một mình trên chính thực lực của mình.
…
-Chúng tôi là bạn của nhau, mọi người nói có phần phải. Vì lúc còn học phổ thông, tôi có để ý cô ấy, nhưng đó là ngày trước mà thôi, bây giờ tôi đang chuyên tâm vào sự nghiệp của mình. Và cũng mong mọi người không nhắc lại chuyện này, Ly Ly và Tuấn Trường, hai người họ là bạn thân của tôi nên tôi không mong họ bị tổn thương.
-Đã gọi là lời đồn thì chắc chắn không có rồi. Tôi đang đi những bước khởi đầu, tương lai còn dài thế nên chuyện tình cảm, tôi vẫn chưa nghĩ tới, việc quan trọng bây giờ là fan của tôi có thể vui vẻ như bình thường và luôn ủng hộ tôi…
…
Con bé tắt tivi và nằm xuống ghế sofa, con bé mệt mỏi và thở dài. Những câu nói của Abbu cứ luẩn quẩn trong tâm trí của Zu, con bé cảm nhận chính con bé như là một gánh nặng, nếu cứ tình trạng thế này, không lâu nữa mọi người sẽ biết được mọi việc. Mọi người đã biết địa chỉ căn nhà mà Abbu lui tới trong thời gian cậu ấy vắng bóng. Sớm muộn gì con bé cũng sẽ bị lộ và mọi chuyện sẽ thảm hại hơn nếu người ta biết cả hai là một đôi.
Zu mở mắt và quay sang nhìn trên mặt bàn, lại thở dài, con bé tóm lấy và đi vào tolet.
Rồi thì như những gì mà người ta thường nói như một thói quen “chuyện gì đến thì sẽ đến”, quả là đến thật, nhanh hơn mức không thể tưởng.
Zu đờ đẩn bước ra khỏi tolet và trở về phòng, con bé bước những bước chậm nhưng rồi ngày một nhanh dần, con bé đang lo sợ, thật sự lo sợ, những gì mà chủ tiệm thuốc nói quả là không sai. Con bé đã …
………….
“Ngoài kia, một cành hoa bên ô cửa sổ, cơn gió qua…
… nhẹ nhàng rơi xuống trong một giấc mơ, em không muốn là em”…………
Bài hát buồn – Khởi Mi.